Một ít tông môn có thần thú gác núi, hắn dùng một con mãnh hổ gác lương thực không có vấn đề chứ?
Sau khi Sơn Quân nghe vậy, nhìn về phía Vương Thăng, nhìn chằm chằm vào nơi Vương Thăng thường xuyên lấy Thập Toàn Đại Bổ hoàn ra.
“G-rào…”
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Đưa Thập Toàn Đại Bổ hoàn là được!
Vương Thăng nhìn thân thể cao lớn của Sơn Quân, đột nhiên cảm thấy giữ Sơn Quân lại cũng không tồi.
Thực lực không tồi, còn có thể làm tọa kỵ, thậm chí giá trị nhan sắc cũng không có khiếm khuyết.
Cùng với việc gieo trồng dược liệu của hắn tiến bộ, thì Thập Toàn Đại Bổ hoàn cũng bắt đầu có dư ra, nếu không lần này cũng không lấy ra nhiều như
vậy để mời Sơn Quân vận chuyển lương thực.
Có Thập Toàn Đại Bổ hoàn dư thừa, nuôi một con Sơn Quân hoàn toàn không có vấn đề.
Cho nên hắn trực tiếp đồng ý với yêu cầu của Sơn Quân.
“Ngươi ở chỗ đây trông coi, mỗi ngày ta cho ngươi một viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn, được không?”
Sơn Quân gật đầu đồng ý.
Còn có loại chuyện tốt này à, chỉ cần ở nơi này là có thể đạt được thuốc viên.
Thật sự là sảng khoái!
Nó vốn dĩ không có sào huyệt cố định, nên không chút ảnh hưởng.
Thấy Sơn Quân đồng ý, Vương Thăng lộ ra vẻ tươi cười, đồng ý thì tốt.
Hiện tại nếu đã động tâm tư, vậy sớm muộn gì cũng lừa gạt được Sơn Quân thành thần thú hộ đạo, như vậy hiện giờ Sơn Quân có thực lực cường đại, thật ra cũng là nuôi vì mình, nghĩ như thế nào cũng không lỗ.
Nghĩ đến những thứ này, hắn trực tiếp nhảy lên nằm trên tấm lưng dày rộng của Sơn Quân.
“Ta cũng đã cho ngươi nhiều thứ như vậy, miễn phí chở ta một chuyến hẳn là không có vấn đề chứ?”
“Rống!”
Đương nhiên không có vấn đề.
Như thế nào cũng phải nắm chắc phiếu cơm dài hạn này.
Một người một hổ đều có tâm tư riêng, không bao lâu đã tới gần thôn Thanh Sơn.
Sơn Quân thả Vương Thăng xuống rồi đi trở về, nó phải trông số lương thực đó, nếu để bị thiếu, Vương Thăng đã nói sẽ trừ thuốc viên.
Cho nên ngoại trừ ăn cơm, thì nó sẽ không rời khỏi nơi đó!
Mà mặt khác, Vương Thăng quay lại trong thôn, phát hiện thôn trưởng còn ở nơi gửi lương thực, sau khi nhìn thấy Vương Thăng, đã lập tức đi lên.
“Vận Thăng, vừa rồi quên nói cho ngươi, số lương thực đó cần phải có người trông coi, lát nữa sẽ có người đi đến, muốn xác nhận với ngươi một chút, nếu không có ngươi, thì Sơn Quân kia sẽ không công kích người khác chứ?”
Chu Chính Văn có hơi khó chịu, vốn định để người trông coi lương thực đi cùng chuyến cuối cùng, kết quả ông ấy quên mất.
Lại làm phiền Vương Thăng đi thêm một chuyến cũng không tốt.
Chỉ cần Sơn Quân không công kích người, thì để người trông coi lương thực tự đi cũng được.
Vương Thăng đã nghĩ mà, với sự cẩn thận của thôn trưởng, sao có thể không tính đến việc lương thực cần trông coi, thì ra là quên mất.
Tuy nhiên hiện giờ không cần nữa.
“Không sao đâu thôn trưởng, ta đã để Sơn Quân trông coi số lương thực đó, sẽ không xuất hiện vấn đề.”
“Sơn Quân trông coi sao!”
Chu Chính Văn cảm thấy Vương Thăng đang từng bước đảo lộn thế giới quan của ông ấy.
Tư duy của võ giả đều như vậy sao?
Nhưng mà như này cũng là chuyện tốt.
Sơn Quân trông coi có hiệu quả hơn người trông coi.
Đối với Vương Thăng, ông ấy vẫn rất tin tưởng, một võ giả giúp bọn họ bận trước bận sau, nếu còn không tin tưởng, thì chính ông ấy cũng muốn vả miệng mình hai cái.
Sau khi xác nhận lương thực an toàn, thôn trưởng giải tán mọi người, sau đó cầm một cái túi đi tới.
“Vận Thăng à, ngươi giúp chúng ta vận chuyển nhiều đồ vật như vậy, trong thôn cũng không thể không bày tỏ chút nào, đây là một chút bạc do thôn dân góp, làm thù lao cho ngươi!”
Giọng nói của Chu Chính Văn hơi ngượng ngùng, cũng có chút thấp thỏm.
Đối với võ giả như Vương Thăng mà nói, chút bạc này căn bản không là gì.
Nhưng trong thôn cũng không có thứ gì tốt hơn có thể báo đáp.
Vương Thăng cười, nhận lấy túi.
“Vậy ta nhận lấy, thôn trưởng!”
Một túi bạc không nhiều lắm, nhưng cũng chứng minh hắn không giúp sai.
Thấy Vương Thăng nhận bạc, thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.
Hai người lại nói chuyện với nhau mấy câu rồi tách ra.
Ngày hôm sau, Vương Thăng còn đang luyện Bát Đoạn Cẩm, thôn trưởng tìm đến lần nữa để nói một việc.
“Vận Thăng, ngày hôm qua thôn Lâm Giang bị thu lương thực, vẫn là thu lương thực theo hình thức vơ vét, Tôn gia còn khá một chút, bởi vì có võ giả, chỉ giao lương thực bình thường, ta phỏng chừng sẽ tới trong hai ngày này thôi.”
“Ta cũng biết chuyện giao lương thực là không thể tránh khỏi, nhưng nghe nói những người thu lương thực đó thích đàn áp người khác, cho nên hy
vọng ngươi ra mặt một chút, không cần làm cái gì nhiều, chỉ cần khiến bọn họ kinh sợ một chút là được!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo