Đội ngũ thu lương thực đó đều là người thường.
Nếu có một võ giả ở đó, bọn họ cũng không dám làm gì.
Sau khi Vương Thăng nghe vậy cũng không lập tức đồng ý.
Hắn không muốn lộ ra chuyện mình là võ giả trước mặt ở trước mặt phía, cho dù người tới là người thường cũng không được.
Cưỡng chế thu lương thực, nhưng đối với võ giả lại rất rộng rãi, trong đó chưa chắc không có bút tích của Giang Hà Vương.
Nói không chừng chính là phương pháp mà Giang Hà Vương dùng để ép võ giả đang ẩn nấp ra, dù sao cũng đã sắp đánh giặc, chưa chắc thuộc hạ võ giả của Giang Hà Vương đã đủ.
Loại khả năng này rất nhỏ, nhưng không phải không có khả năng.
Nhưng chuyện thôn trưởng nói đúng là một vấn đề.
Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì.
“Thôn trưởng, có lẽ ta không tiện ra mặt.”
Sau khi nghe vậy, thôn trưởng có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm, thôn Thanh Sơn bọn họ đã làm phiền Vương Thăng quá nhiều, nhưng mà khi ông ấy định rời đi, Vương Thăng lại mở miệng.
“Ta không tiện ra mặt, nhưng thôn trưởng, có phải ngươi quên mất trong thôn chúng ta còn có một võ giả khác rồi không?”
Từ Khúc đã ở trong thôn thời gian không ngắn.
Cho tới bây giờ cũng không có ai tìm tới cửa, có thể lộ diện.
Đúng lúc trợ giúp thôn Thanh Sơn giải quyết một ít phiền toái!
Sau khi thôn trưởng nghe vậy, đôi mắt sáng lên trong nháy mắt.
Đúng vậy!
Thôn bọn họ không chỉ có một vị võ giả!
Thôn trưởng nghĩ đến trong thôn mình còn có một võ giả, nhưng nghĩ một hồi vẫn có chút do dự, dù sao cũng là người bên ngoài.
“Hắn sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ, hắn cũng đã giúp thôn dân trị liệu bệnh dịch võ giả, sẽ không dễ dàng rời đi.”
Vương Thăng biết rất rõ ngay từ đầu Từ Khúc trị liệu bệnh dịch võ giả chính là vì ở lại, như vậy cũng sẽ nguyện ý ra tay.
“Nếu hắn không đi thì đến tìm ta!”
“Được!”
Thôn trưởng thoải mái rời đi, hơn nữa sau đó cũng không đến nữa, chắc là đã thuyết phục được Từ Khúc.
Ngày hôm sau, Vương Thăng nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn độn, trong đó còn bí mật ẩn chứa một chút tiếng vó ngựa.
Trong thôn không nuôi ngựa, hắn biết đây hơn phân nửa chính là đội ngũ trưng thu lương thực.
Vốn dĩ cho rằng còn phải mấy ngày nữa, không ngờ đến sớm như vậy.
Vương Thăng nghĩ một lát, đi theo.
Thôn trưởng Chu Chính Văn hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, đã chuẩn bị hết lương thực.
Số lương thực này là cố ý để lại khi vận chuyển lương thực lúc trước.
Chu Chính Văn cẩn trọng đứng trước mặt mấy chục người mang vũ khí, nói: “Đại nhân, đây là lương thực mà thôn Thanh Sơn chúng ta nộp lên trên!”
Nói xong, một số thanh niên trai tráng trong thôn nâng ra một ít lương thực.
Lương thực giao nộp dựa theo đầu người, số lượng cũng là dựa theo Giang Hà Vương Chu Nguyên Thanh quy định.
Nhưng hiển nhiên người tới thu lương thực lần này cũng không định cứ thế rời đi.
Người nhìn giống người dẫn đầu đứng dậy: “Lão già, chút đồ này để tống cổ ai đấy, huynh đệ chúng ta ở phía trước liều mạng bảo vệ các ngươi, các ngươi chỉ có chút thành ý này?”
Chu Chính Văn hiển nhiên đã sớm có đoán trước, lại hơi cong eo một lần nữa, cung kính nói: “Đại nhân, chúng ta đương nhiên biết, cho nên còn cố ý chuẩn bị nhiều một chút.”
Nói xong, lại có người nâng một ít lương thực lên, lần này còn nhiều hơn trước.
“Lão già, xem ra nghe ngóng được rất nhiều thứ đấy, nhưng mà, ngươi hỏi thăm được nhiều điều, hẳn là biết yêu cầu của chúng ta chứ!”
Nói xong, người dẫn đầu phất tay.
Thuộc hạ của hắn bắt đầu tách ra, hiển nhiên, đây là muốn “Trưng thu lương thực” kiểu cướp đoạt.
Chu Chính Văn vội vàng nói: “Đại nhân, trước đó thôn chúng ta gặp ác giao, hiện tại cũng không có nhiều, chúng ta cũng phải…”
Thôn trưởng còn muốn giải thích.
Quân sĩ dẫn đầu cũng mặc kệ: “Nói nhảm ít thôi, ta không quan tâm các ngươi gặp cái gì ác giao hay không ác giao, cút ngay cho ông đây!”
Nói xong còn muốn duỗi tay đẩy ngã Chu Chính Văn.
Nhưng tay gã còn chưa đụng tới Chu Chính Văn, đã bị một bàn tay khác giữ lại.
“Vị đại nhân này, ra tay với một người già, không hay lắm nhỉ!”
Người này đúng là Từ Khúc vẫn luôn đứng ở bên người Chu Chính Văn.
Ngày hôm qua khi Chu Chính Văn tới tìm hắn ta, hắn ta trực tiếp đồng ý, đây chính là cơ hội người trước hiển Thánh, sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ lỡ, bị nhốt lâu như vậy, hắn ta đã sớm nghẹn hỏng rồi.
Chẳng qua hôm qua thôn trưởng đã dặn dò hắn ta, nếu bọn họ có thể tự mình giải quyết, thì không cần ra tay.
Nếu không lúc ban đầu hắn ta đã ra tay, đâu còn cần chờ tới bây giờ?
Tuy nhiên hắn ta biết nhất định sẽ có cơ hội ra tay.
Thời gian hắn ta ngao du ở Đại Chu cũng không ngắn, còn không biết tính cách của những quân sĩ đó sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo