Tuy thôn trưởng phối hợp diễn kịch, nhưng cảm nhận được chỗ tốt thực sự, thì cũng cảm kích từ tận trong lòng.

 

Có thôn trưởng mở đầu, kế tiếp tiện hơn rất nhiều.

 

Hai ba tiếng đồng hồ qua đi, dùng hết thuốc viên, Từ Khúc mới dừng trị liệu.

 

Lão Kỷ thì mở miệng nói: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục, nhớ kỹ đừng truyền chuyện này ra ngoài, nếu không thôn chúng ta còn chưa trị liệu xong thì đã có thôn khác tới.”

 

Chỉ có cách nói đề cập đến lợi ích của bản thân này, mới có thể thật sự bảo mật.

 

Nếu không nói không chừng ngày mai sẽ truyền ra.

 

 

“Nhất định, nhất định!”

 

“Nhất định sẽ không truyền ra.”

 

Sự thật cũng là như thế, những người đã tiếp nhận trị liệu, cảm nhận được hiệu quả đều gật đầu tán thành.

 

Bọn họ còn có người thân chưa trị liệu đâu, sao có thể nhường cho thôn khác trước, lỡ đâu đến lúc đó Từ y sư không muốn trị liệu thì sao?

 

Bọn họ nhất định sẽ giữ kín như bưng.

 

Đám người tản đi rất nhanh.

 

Vương Thăng cũng đi từ chỗ tối ra.

 

“Ngươi trị liệu hẳn là chủ yếu dựa vào thuốc viên hả?”

 

Vương Thăng vẫn có hiểu biết nhất định với bắt mạch và huyệt vị.

 

Đặc biệt là sau khi trải qua giai đoạn Tìm Bệnh, hắn càng thêm hiểu biết về thân thể người, thủ đoạn trị liệu vừa rồi của Từ Khúc chỉ có thể nói là mắt không thấy, đang nhắm mắt mò bừa.

 

Chủ yếu vẫn là do thuốc viên.

 

Từ Khúc nghe thấy Vương Thăng nói, trong lòng đau xót, loại đồ vật này với hắn ta mà nói cũng rất quý giá, cũng không biết có phải mình bị điên hay không, vì ở lại cái thôn nát này, lại lấy cả bảo bối ra.

 

“Đừng nói nữa, để ta yên tĩnh!”

 

Sau khi khôi phục, hắn ta cũng không sợ hãi Vương Thăng như vậy nữa.

 

Võ giả của một cái thôn nhỏ, không chừng còn không mạnh bằng hắn ta.

 

Vương Thăng nhìn ra Từ Khúc đau lòng, xem ra đã hạ vốn gốc, cũng không nhắc lại.

 

 

Hắn tới đây ngoại trừ xem xét nội tình thì còn chuyện khác.

 

“Ngươi sao chép xong công pháp võ giả chưa?”

 

Hắn muốn so sánh khác biệt của công pháp thế giới này với Nội Đan thuật, Bát Đoạn Cẩm.

 

“Đã chép xong rồi, nhưng thái độ của ngươi với ta có thể tốt hơn chút không, tốt xấu gì ta cũng là võ giả, không nhất định sẽ yếu hơn ngươi…”

 

Nói xong còn lấy một quyển sách từ trên người mình ra, hiển nhiên chính là công pháp.

 

Sau khi Vương Thăng nghe thấy Từ Khúc nói, nghĩ đến Bát Cực Quyền tăng lên sau khi chiến đấu với Sơn Quân, nhướng mày, nói: “Nếu không chúng ta luyện một chút?”

 

Luyện một chút với Từ Khúc.

 

Cũng là suy nghĩ đột phát của Vương Thăng, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này có thể thực hiện.

 

Một là, Từ Khúc ở lại đã trở thành kết cục đã định, nếu có thể đối luyện, có lẽ có thể tăng lên võ kỹ Bát Cực quyền và Mai Hoa bộ của mình một chút, hai là Từ Khúc là võ giả nhân loại, hẳn là có thể phán đoán thực lực của bản thân hắn chuẩn xác hơn, để hắn có một nhận thức rõ ràng.

 

“Thế nào, tới không?”

 

Từ Khúc không ngờ Vương Thăng sẽ đột nhiên nói muốn đối luyện với mình.

 

Tuy nhiên…

 

“Vậy tới, nhưng nói trước, đừng nhìn ta chỉ có thực lực võ giả Tam Cấp, nhưng trên thực tế, năng lực thực chiến rất mạnh, cho dù không liều mạng cũng có thể chiến đấu với võ giả Tứ Cấp, thua cũng không nên trách ta!”

 

 

“Không có việc gì, đến đây đi, chỗ này của lão Kỷ cũng rất trống trải, ở ngay chỗ này!”

 

Vương Thăng cũng không hy vọng Từ Khúc quá yếu, quá yếu rất khó thí nghiệm ra thực lực.

 

“Được!”

 

Từ Khúc vốn đang cảm thấy có chút mệt mỏi, hiện tại nháy mắt đã có tinh thần, hắn ta muốn chứng minh bản thân!

 

Giữa võ giả, không có gì vô nghĩa, lão Kỷ đứng bên làm người xem, hai người triển khai tư thế rồi trực tiếp đấu võ.

 

Vài phút sau, Vương Thăng không bị thương chút nào, Từ Khúc thì lại nằm trên mặt đất kêu rên.

 

“Không phải ngươi nói ngươi rất mạnh sao?”

 

Vương Thăng có hơi thất vọng, không phải nói không phí công phu sao, nhưng hắn thật sự không cảm nhận được Từ Khúc mạnh chỗ nào.

 

Thậm chí còn yếu hơn Sơn Quân một ít.

 

Từ Khúc nghe thấy lời này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

 

Mình là võ giả Tam Cấp, có thể chiến đấu với võ giả Tứ Cấp, một thân lực lượng mấy ngàn cân.

 

Nhưng ở trước mặt Vương Thăng, loại lực lượng này như là không tồn tại vậy, đều dễ dàng bị chặn lại.

 

Còn có đấu pháp của Vương Thăng, loại quyền pháp này nhanh chóng mãnh liệt, tùy ý một quyền đều có thể đánh ra tiếng nổ, cực kỳ đáng sợ, mình căn bản không tiếp nhận nổi.

 

Tuy bởi vì không phải chiến liều mạng, nên mình không sử dụng một số át chủ bài, nhưng hắn ta biết, dù mình sử dụng toàn lực, cũng không phải đối thủ.

 

 

Võ giả của cái thôn trong ngọn núi nhỏ này, mạnh đến đáng sợ!

 

“Không phải ta yếu, là ngươi quá mạnh!”

 

Đây là chuyện Từ Khúc không thể không thừa nhận.

 

 

0.11126 sec| 2426.781 kb