Từ Khúc có hơi xấu hổ, nói: “Còn không phải bởi vì ta từ người thường gặp cơ duyên trùng hợp mà trở thành võ giả sao, cho nên tinh thần trọng nghĩa có chút mạnh…”

 

“Mạnh đến mức suýt khiến bản thân mất mạng?”

 

Chuyện này, nếu không có thực lực hoặc bối cảnh Đại Tông Sư, tham dự vào chính là tìm chết.

 

“…”

 

Từ Khúc không thể phản bác, đây cũng là sự thật.

 

Lần này, hắn ta suýt chút nữa đã chết.

 

Hắn ta phát hiện thứ cứu mình vô số lần cũng đã trở nên ảm đạm, nếu còn một hai lần như vậy nữa, phỏng chừng sẽ biến mất.

 

 

Chuyện này khiến hắn ta nghĩ mà sợ.

 

Nhiệt huyết còn lại trong lòng hắn ta đều bị dập tắt, thực lực không đủ, đi ra ngoài du đãng chính là tìm chết.

 

Vương Thăng thì dỗi lại một câu rồi không tiếp tục nói nữa.

 

Chuyện bệnh dịch võ giả này không thể giấu, không lâu nữa cả thiên hạ sẽ biết, Từ Khúc không cần phải nói dối.

 

Cũng kịp thời nói khiến hắn tìm được hung thủ khién trong thân thể hắn vô duyên vô cớ có thêm một ổ bệnh rồi.

 

Vĩnh Niên Vương!

 

Mọi chuyện cũng giống như suy đoán trước đó, hắn chỉ là một quả trứng xui xẻo bị lan đến.

 

Cũng không phải hắn không nghĩ tới báo thù, nhưng quân tử báo thù, mười năm không muộn.

 

Chờ đến khi hắn tới cấp độ Đại Tông Sư vô địch, nếu Vĩnh Niên Vương còn chưa chết, hắn lại tiến hành thanh toán.

 

Hiện tại đánh không lại ngươi, còn không thể chịu đựng ngươi sao?

 

Trong lòng Vương Thăng ra quyết định trong nháy mắt, muốn sống càng dài, thì tuyệt đối không thể đặt nhiệt huyết lên trên.

 

Từ Khúc chính là ví dụ sống sờ sờ.

 

Chuyện mình muốn biết đều đã biết, Từ Khúc này nói ——

 

“Ngươi trị liệu cho bản thân xong thì rời đi đi, đừng mang thêm phiền toái cho thôn.”

 

Tuy rằng Từ Khúc nói không có nguy hiểm, nhưng quân tử không đứng dưới chân tường đổ, hắn không muốn tốn tinh lực đi xác nhận.

 

 

Trị liệu xong rồi đi, đã là xem xét xử lý nể mặt hắn ta cung cấp tình báo.

 

Lão Kỷ có ý kiến khác: “Không được, lập tức đi, ta trị liệu võ giả.”

 

“…”

 

Từ Khúc lại trầm mặc lần nữa, tóm lại ta nói nhiều như vậy, các ngươi thật sự là dầu muối không ăn mà!

 

Ngươi là một y sư, nhìn một người trọng thương nằm ở trước mặt, sao trong lòng lại có thể lạnh băng như vậy?

 

“Y giả như phụ mẫu…”

 

Ta không có đứa nhi tử phản nghịch như ngươi!”

 

Lão Kỷ sống hơn nửa đời, còn chưa có bất cứ kẻ nào có thể đứng ở điểm cao đạo đức chỉ chỉ trỏ trỏ lão.

 

“Nếu ngươi là nhi tử của ta, dám gây chuyện như vậy, chân cũng đánh gãy!”

 

Từ Khúc không có cách nào, chỉ có thể lại nghĩ ra một chủ ý lần nữa.

 

Ta có thể cho các ngươi thù lao, ví dụ như công pháp võ giả gì đó!”

 

Vương Thăng nghe thấy lời này thì sửng sốt, dường như nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, chúng ta không màng nguy hiểm cứu ngươi ra, cũng không thể không có chút thù lao nào, ân cứu mạng lớn hơn trời, dùng công pháp võ giả để báo đáp hẳn là không có vấn đề chứ?”

 

Tuy rằng công pháp này không là cái gì với hắn ta, nhưng đối với người trong thôn thì chính là bảo vật cực kỳ quý giá, có thể kéo một đợt lông dê.

 

Ánh mắt Từ Khúc sáng lên, quả nhiên, võ giả mới có thể cảm tháy hứng thú với công pháp võ giả: “Nói như vậy, ta có thể ở lại?”

 

Vương Thăng kỳ quái nhìn hắn ta một cái.

 

 

“Ai nói, công pháp võ giả chỉ là thù lao cho việc chúng ta cứu ngươi trở về thôi.”

 

Tuy rằng thấy kỳ quái vì sao người này một hai phải ở lại, nhưng nên nói thì vẫn cần nói rõ.

 

“…”

 

Tên khốn này, bởi vì trong lúc vô ý mình mở miệng nói hai câu, thì phải tăng không một quyển công pháp võ giả ra ngoài?

 

Vương Thăng mặc kệ hắn ta nghĩ như thế nào, mà là nhìn về phía lão Kỷ, nói: “Dù sao người cũng cứu về rồi, để cho hắn ta dưỡng dưỡng thương rồi đi, nhân tiện ghi chép lại công pháp.”

 

Lão Kỷ gật đầu đồng ý, công pháp, nói như vậy cũng không phải không thể lưu lại.

 

Vương Thăng nhận được đáp lại, nhìn về phía Từ Khúc.

 

Tuy rằng không biết vì sao ngươi nhất định phải ở lại, nhưng chờ thương thế khỏi thì nhất định phải đi.”

 

Thời khắc cứu người trở về kia, thôn Thanh Sơn cũng đã lây dính quan hệ với Từ Khúc.

 

Cũng không cần phải cố tình phủi sạch, chỉ cần coi hắn ta thành một người bị thương bình thường là được, như vậy cho dù có người tìm tới cử, cũng bình thường hơn ít.

 

Đương nhiên, tiền đề là thương thế của Từ Khúc khôi phục một chút rồi rời đi, nếu không nếu thật sự bị đuổi giết tới cửa, ngươi xem người của Vĩnh Niên Vương có nói đạo lý vói người thường như ngươi không.

 

Một người mặc kệ cả kỷ cương quân đội, Vương Thăng cũng không cảm thấy bọn họ sẽ bận tâm đến tính mạng của người thường.

 

Nói xong, hắn đi ra sân bên ngoài, định bắt đầu luyện tập từ hôm nay.

 

 

1.29305 sec| 2425.461 kb