Giang Hà Vương Chu Nguyên Thanh làm như vậy, sẽ chỉ đẩy nhanh tốc độ diệt vong của bản thân.

 

Đây không phải chuyện mà hắn có thể quản được.

 

Hắn gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của thôn trưởng, tuy lần này cần tốn vài ngày, nhưng vấn đề không lớn, dù sao hiện tại cũng không có bệnh dịch võ giả linh tinh gì ở phía sau đuổi theo hắn, thời gian mấy ngày cũng không có cách nào làm cho thanh tiến trình tăng lên nhiều.

 

 

Hiệu suất của thôn trưởng Chu Chính Văn vẫn cao như vậy.

 

Ngày hôm sau ông ấy đã tới tìm Vương Thăng, nói là có thể xuất phát rồi.

 

Vương Thăng đi theo Chu Chính Văn vào chân núi, ở đây đã có rất nhiều người, toàn bộ là thanh niên trai tráng trong thôn.

 

Vốn dĩ những thanh niên trai tráng này, có rất nhiều người không ở trong thôn, nhưng cũng bởi vì chiến tranh, lục tục quay về, khiến thôn Thanh Sơn náo nhiệt hơn không ít.

 

Bên người những thanh niên trai tráng này đều có giỏ trúc đựng lương thực, bọn họ sẽ mang lương thực tiến vào trong núi.

 

“Đây là Vận Thăng, hắn sẽ bảo vệ các ngươi đến trại Thanh Sơn, lần này hẳn sẽ không gặp nguy hiểm gì, chỉ là khiến các ngươi bị liên luỵ.”

 

 

“Thôn trưởng, nói những cái này làm gì, đây cũng là vì chính chúng ta.”

 

“Đúng vậy, thôn trưởng, đây cũng không phải là chuyện của một nhà một hộ.”

 

Dưới sự ảnh hưởng của lão tú tài và thôn trưởng Chu Chính Văn, thôn dân của thôn Thanh Sơn rất đoàn kết.

 

Tuy rằng có mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng không có thù địch linh tinh.

 

Cho nên nghe nói có loại chuyện này, cơ bản thì những người có chút sức lực đều tới.

 

Thôn trưởng Chu Chính Văn cười, càng là loại thời điểm này, thôn dân càng nên đoàn kết, hiện giờ rất tốt.

 

Ông ấy dặn dò thêm vài câu, sau đó một đám người ùn ùn xuất phát.

 

Mấy ngày tiếp theo, đều cần tới tới lui lui giữa thôn Thanh Sơn và trại Thanh Sơn, Vương Thăng là võ giả còn tốt, những người còn lại thì cần phải cố gắng.

 

Sau khi tiến vào trong núi, Vương Thăng cũng chọn người nhiều lương thực nhất đi ở phía sau, mà ở đằng trước chính là thợ săn già Lý Bằng dẫn đường.

 

Đương nhiên, Lý Bằng đã lớn tuổi, nên cũng không để ông vác lương thực.

 

Đi được khoảng nửa giờ, mọi người định dừng lại nghỉ ngơi một chút, Vương Thăng phát hiện phía trước có hơi rối loạn.

 

Hắn bỏ lương thực xuống, đi về phía đằng trước của đội ngũ.

 

Người ở phía trước đội ngũ lần đầu tiến vào trong núi đều sắp bị dọa đến choáng váng, sao lại có con hổ lớn như vậy, đây đã có thể gọi là Sơn Quân rồi nhỉ?

 

Không phải nói đã rất lâu rồi không có Sơn Quân xuất hiện sao?

 

 

Lý Bằng dẫn đường thì trấn định hơn chút.

 

“Đều bình tĩnh đi, đừng công kích, chờ Vận Thăng tới đây.”

 

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Vương Thăng đã bước nhanh tới phía trước.

 

Những người bị dọa ngốc đó cho rằng Vương Thăng sẽ đánh nhau với Sơn Quân.

 

Kết quả lại thấy cảnh tượng không thể hiểu được, Sơn Quân ở trước mặt Vương Thăng lại cụp mi rũ mắt, dáng vẻ phục tùng.

 

“Chú Lý Bằng, đây là chuyện gì…”

 

Người nói chuyện là người cùng trang lứa với Vương Thăng, cho nên mới gọi chú.

 

Lý Bằng lại nhìn thấy dáng vẻ này của Sơn Quân một lần nữa, cũng có chút cảm khái.

 

Sơn Quân, quân vương trong núi, vừa thấy Vương Thăng lại có biểu hiện này.

 

Nhưng mà ông vẫn nói lại chuyện lần trước vào núi một lần.

 

Người này càng thêm ngạc nhiên, vậy mà là đánh đến thuần phục.

 

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Thăng càng thêm sùng bái.

 

Sơn Quân có thể so với võ giả cấp ba, vậy rốt cuộc Vương Thăng mạnh cỡ nào?

 

Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác giống mấy người Lý Bằng lần trước, tràn đầy cảm giác an toàn.

 

Vương Thăng đương nhiên cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện.

 

Trong lòng hắn có hơi bất đắc dĩ.

 

 

Vừa mới bắt đầu đúng là đánh đến chịu phục, nhưng hiện tại Sơn Quân bày ra dáng vẻ này, không chỉ là vì đánh không lại, quan trọng nhất vẫn là vì một thứ khác.

 

“Ngươi muốn thứ này đúng không?”

 

Thứ hắn lấy ra đương nhiên là Thập Toàn Đại Bổ hoàn.

 

Ánh mắt Sơn Quân lập tức lộ ra khát vọng, chỉ thiếu chảy nước miếng.

 

Vương Thăng nhìn không thấy giống một con hổ uy chấn núi rừng, ngược lại giống như một con Husky.

 

Nhưng Sơn Quân cũng có lời nói.

 

Đó là Vương Thăng không biết trước đó vì một chút tài nguyên tăng thực lực mà nó cẩn thận cỡ nào, khổ biết bao.

 

Hiện giờ có thể dễ dàng đạt được tài nguyên còn tốt hơn trước đây, nó đương nhiên khát vọng.

 

Lần trước ăn những viên đó, thực lực của nó đã tăng lên không nhỏ.

 

Vương Thăng không biết Sơn Quân nghĩ như thế nào, tuy nhiên nếu Sơn Quân đã chủ động xuất hiện, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng “xe hổ”.

 

“Nhìn thấy những lương thực đó không? Hỗ trợ vận chuyển đến trại Thanh Sơn, thì sẽ cho ngươi hai viên thuốc viên, thế nào!”

 

 

0.09120 sec| 2422.578 kb