Chưa bao giờ hắn ta phải suy nghĩ nhiều như bây giờ, vội vàng tìm cách cứu bản thân.

 

 

Sao bọn họ lại muốn ném hắn ta đi chứ? Hắn ta đã làm gì sai chắc?

 

Lúc lão Kỷ định đi lấy bao tải, cuối cùng hắn ta cũng nghĩ ra!

 

“Cứu ta sẽ không dính phiền phức đâu. Ta bị ném xác vào sông Hoàng Long nên mới trôi đến đây. Vết thương trên người ta là do trước đó người của Vua Vĩnh Niên đã đâm ta hơn hai mươi đao, vậy nên bọn họ cứ tưởng ta đã chết rồi!”

 

Từ Khúc nói bằng tốc độ nhanh nhất cả đời mình, sau đó thấy lão Kỷ buông bao tải xuống, thoáng im lặng.

 

Vương Thăng lại để ý chuyện khác, hỏi: “Sao ngươi sống sót được sau khi bị đâm hơn hai mươi đao rồi bị ném xác?”

 

Người của Vua Vĩnh Niên cũng không thể đâm không trúng chỗ hiểm chứ?

 

“Những người có thể trở thành võ giả thì luôn có chỗ đặc biệt. Chỗ đặc biệt của ta là chỉ cần chưa bị chặt đầu thì vẫn còn cơ hội sống sót, lần này ta rất may mắn, còn sống được.”

 

Vốn dĩ những chuyện này không thể tùy tiện nói ra, tuy nhiên vì cái mạng nhỏ của mình thì không thể không nói được.

 

“Khả năng tự lành đặc biệt mạnh?”

 

“Có thể nói là vậy!”

 

Từ Khúc gật đầu.

 

Vương Thăng nhìn thoáng qua lão Kỷ. Lão Kỷ hiểu ý, lấy một con dao ra.

 

Không thể dễ dàng tin tưởng như vậy, nên phải thử nghiệm mới biết được.

 

Hắn giơ con dao trước mặt Từ Khúc, hỏi: “Ngươi muốn tự làm hay để ta làm?”

 

Từ Khúc nhíu mày, cẩn thận đến thế luôn à?

 

 

Hắn ta thầm thở dài rồi nói: “Để ta tự làm đi!”

 

Vương Thăng thả tay đang đè lên ngực hắn ta, ý bảo hắn ta mau làm đi.

 

Từ Khúc không chút do dự rạch tay mình ngay trước mặt Vương Thăng và lão Kỷ, máu lập tức chảy ra.

 

Tuy nhiên chỉ vài giây sau, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, nửa phút sau thì lành hẳn.

 

Với khả năng này thì đúng là có thể sống sót sau khi bị đâm hơn hai mươi đao thật.

 

Vương Thăng gật đầu, sau đó mới hỏi vấn đề quan trọng nhất.

 

“Tại sao ngươi lại bị truy sát?”

 

“Bởi vì ta phát hiện một bí mật đủ khiến toàn bộ Đại Chu phải khiếp sợ!”

 

Khi trả lời câu này, ánh mắt Từ Khúc thoáng qua chút sợ hãi.

 

Có thế nào thì hắn ta vẫn không ngờ được, để cướp đoạt Thục Châu, vua Vĩnh Niên Chu Ngô Đồng đã điên cuồng đến vậy.

 

Sớm thôi, thiên hạ sẽ ngập tràn sự bất an!

 

Vương Thăng phát hiện cảm xúc của Từ Khúc thay đổi, hỏi lại lần nữa.

 

Lúc này Từ Khúc mới hoàn hồn, nói ra chuyện mình phát hiện.

 

Vua Vĩnh Niên chính là kẻ đã gieo rắc dịch bệnh cho võ giả ở cả Thục Châu!”

 

Bệnh dịch võ giả!

 

Hiện giờ Vương Thăng cực kỳ mẫn cảm đối với từ này.

 

Không ngờ lại nghe được tin tức này từ trong miệng một võ giả khác.

 

 

Hắn và lão Kỷ liếc nhau, sau đó nói: “Nói tỉ mỉ!”

 

Từ Khúc cũng không phát hiện sự dị thường của hai người, nói: “Thật ra ta cũng chỉ vô tình phát hiện thôi kỳ, không lâu trước đây ta phát hiện hình như có người muốn đổ cái gì ở một nơi trên sông Hoàng Long, nghe lén mới phát hiện là đang đầu độc, thực lực của những người đó không mạnh, ta bèn theo dõi điều tra một chút, cuối cùng xác nhận là người của Vĩnh Niên Vương.

 

Bọn họ bố trí không biết bao nhiêu điểm đầu độc ở lưu vực sông Hoàng Long của Thục Châu, ngày đêm khuynh đảo, khiến cả đoạn sông Hoàng Long trong Thục Châu ô nhiễm…”

 

“Không có khả năng!” Từ Khúc còn chưa nói xong, lão Kỷ đã trực tiếp ngắt lời hắn ta: “Ngươi nói là đầu độc trong nước giếng ta còn tin, ngươi biết sông Hoàng Long lớn cỡ nào, dòng nước siết nhường nào không? Muốn làm toàn bộ sông Hoàng Long ô nhiễm…”

 

Lão Kỷ càng nói càng không có tự tin.

 

Lão nghĩ tới tình huống của thôn Thanh Sơn, Trịnh An Khang chính là chết vì bệnh dịch võ giả, hơn nữa đại khái tất cả mọi người của thông Thanh Sơn đã trúng chiêu.

 

Chẳng lẽ còn có võ giả dùng thủ đoạn đối phó với võ giả để đối phó với người thường sao?

 

Căn bản là không đáng.

 

Cho nên hơn phân nửa là lan đến.

 

Mà có thể làm cho cả thôn đều trúng chiêu, khả năng lớn nhất chính là nguồn nước.

 

Thục Châu, nguồn nước lớn nhất chính là sông Hoàng Long và nhánh sông.

 

Lão biết, toàn bộ lực lượng thuộc hạ chủ yếu của Giang Hà Vương Chu Nguyên Thanh đều phân bố ở các cảng của sông Hoàng Long, dù là nước dùng hay là nước uống đều đến từ sông Hoàng Long.

 

 

Vĩnh Niên Vương hiện tại đang ở Giang Hà Vương…… Thật sự cần phải làm như vậy sao? Giang Hà Vương không phải đối thủ của Vĩnh Niên Vương mà!

 

Từ Khúc thấy phản ứng của lão Kỷ, đoán được cái gì, xem ra hai người trước mặt biết chuyện này.

 

“Có thể hay không thể, thật ra cũng không quan trọng, nhưng sau khi ta điều tra, hầu hết thôn, trấn, thành dùng nước sông Hoàng Long làm nguồn nước đều đã trúng chiêu, đủ để chứng minh một số thứ.”

 

“Ngươi còn điều tra những chuyện đó?”

 

Vương Thăng cũng ngắt lời hắn ta, thích lo chuyện bao đồng vĩnh viễn là nguyên nhân chọc phải phiền toái lớn nhất.

 

 

0.81541 sec| 2426.227 kb