Nghĩ vậy, Vương Thăng lại bắt đầu tập trung nâng cao khí huyết lực của bản thân.
Phải nâng cao hơn nữa, càng cao càng tốt!
Cuộc sống của hắn phải luôn yên bình, không một kẻ nào được quyền phá hoại.
Ngày hôm nay ở thôn Thanh Sơn xảy ra chuyện lớn.
Một đám nhóc đang chơi với nhau thì phát hiện một người đàn ông tầm 30 tuổi độ lại bị thương nặng.
Dạo này đám nhóc được dạy nếu gặp người lạ thì phải báo với người lớn, vì vậy vừa phát hiện là lập tức chạy đi tìm người thân.
Vùng núi hiểm nguy thường có kẻ gian, tuy nhiên thôn Thanh Sơn có nhiều học giả nên dân cư đều rất chất phác.
Vì vậy mấy người lớn đã cùng nhau đưa người đàn ông kia tới nhà thầy thuốc duy nhất trong thôn là Kỷ Dương, hay còn gọi là lão Kỷ.
Lão Kỷ thấy người bệnh, kiểm tra sơ qua rồi tái mặt.
Nếu lão là người phát hiện kẻ này, chắc chắn sẽ đá kẻ nọ một cú thích đi đâu thì đi, nói chung là đừng đến thôn Thạch Sơn là được.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì sau khi khám sơ qua, lão phát hiện kẻ nọ là một võ giả.
Thời còn đi học, lão từng nghe nói võ giả có vài chỗ đặc biệt, thứ dễ nhận thấy nhất là làn da đặc biệt.
Bất kỳ võ giả nào cũng sẽ gia cố lớp phòng ngự của bản thân.
Nếu không khi sử dụng võ kỹ sẽ làm bản thân bị thương đầu tiên.
Vừa rồi khi kiểm tra, lão Kỷ phát hiện tuy trên người kẻ nọ có rất nhiều vết đao nhưng làn da cứng cáp hơn người bình thường nhiều.
Vậy chắc chắn đây là một võ giả.
Cả người chằng chịt vết đao có nghĩa là gì?
Có nghĩ đây chính là ổ tai họa lớn!
Lão Kỷ biết khả năng cao là kẻ địch của võ giả này sẽ đuổi theo.
Bây giờ lão rất muốn bỏ rơi kẻ này, thế nhưng nhìn sang mấy đứa nhóc còn đang đứng ngoài cửa, lại nghĩ đến hậu quả nếu đang ném người giữa chừng thì võ giả này tỉnh lại, cuối cùng lão quyết định…
“Mấy đứa đi tìm Vương Thăng, đại ca Vương nhà mấy đứa tới đây giúp ông được không?”
Mấy đứa nhóc đang định hóng hớt nên không muốn đi, kết quả lại bị người lớn đuổi đi.
Bọn chúng còn nhỏ nên có thể không hiểu, tuy nhiên mấy người lớn thì lại hiểu rõ. Vương Thăng là võ giả, vậy mà lão Kỷ lại gọi Vương Thăng tới thì chẳng khác gì muốn nói thân phận kẻ đang hôm mê bất tỉnh kia không đơn giản, là một ổ tai họa lớn.
Lúc này, bọn họ đều cùng chung suy nghĩ với lão Kỷ. Biết vậy thì đã đạp kẻ nọ về sông rồi.
Ai thích cứu thì tự đi mà cứu!
Vương Thăng vốn đang luyện tám đoạn cẩm ở nhà thì bị mấy đứa nhóc kéo đi, bảo là trong thôn xảy ra chuyện lớn.
Hết cách, hắn đành đi theo bọn nhóc.
Vài phút sau, hắn bước tới trước cửa nhà lão Kỷ.
“Lại có người tử vong vì dịch bệnh của võ giả hả? Không phải mình đã nói người bình thường sẽ không bị ảnh hưởng nhiều rồi à?”
Vừa nghĩ, hắn vừa bước vào nhà lão Kỷ.
Lão Kỷ thấy Vương Thăng tới thì thở dài thườn thượt, sau đó nói với mấy người lớn còn chưa rời đi: “Ta nói vài câu với Vương Thăng đã.”
Bọn họ hiểu chuyện, kéo mấy đứa nhỏ rời đi.
“Lão Kỷ, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lúc này, Vương Thăng nhìn thấy người nằm trên giường bệnh.
Lão Kỷ nghiêm túc chỉ vào kẻ nọ: “Thấy gì không? Người này được đám nhóc kia phát hiện ở bờ sông, là một võ giả thân mang trọng thương!”
Vương Thăng nhíu mày nói: “Ông định chữa trị cho hắn ta à? Lão Kỷ, chắc là ông phải biết rõ việc này sẽ phiền phúc thế nào hơn cả ta chứ?”
Hắn do dự một lúc rồi nói tiếp: “Hay là khiêng hắn ta về chỗ cũ đi?”
Võ giả + Thân mang trọng thương = Phiền phức!
Vương Thăng không muốn dây vào phiền phức.
Lão Kỷ có hơi ngạc nhiên. Mặc dù lão cũng nghĩ tương tự nhưng vẫn thấy ảo diệu khi nghe Vương Thăng ung dung thốt lên như vậy.
Quả không hổ là người cùng thôn ha?
Nhưng cũng phải, cho dù không phải người cùng thôn thì ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
Vương Thăng dứt lời, cảm thấy bản thân không giấu giếm suy nghĩ của mình.
“Nhưng ta sợ hắn ta đột nhiên tỉnh lại, ta gánh không nổi đâu!”
“Vậy để ta!”
Nói rồi Vương Thăng giơ tay định khiêng võ giả trên giường lên.
Còn tên võ giả đang nằm trên giường kia lại rất hoảng hốt.
Hắn ta không ngờ, hóa ra thôn dân thời này đã chẳng còn chất phác như trước nữa.
Bây giờ hắn ta phải diễn đột nhiên tỉnh lại sao cho tự nhiên đây? Online chờ, rất gấp!
Từ Khúc tỉnh lại trước khi Vương Thăng đến.
Vừa tỉnh lại, hắn ta phát hiện mình đã được cứu, điều này khiến hắn thầm cảm thán bản thân thật may mắn, dù bị người ta ném xác xuống sông rồi thì vẫn được cứu sống.
Hơn nữa trông người dân trong thôn này cũng không tệ, còn đưa hắn ta tới chỗ thầy thuốc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo