Sơn Quân nghe hiểu.
Lại là vận chuyển đồ vật sao, chuyện này nó quen thuộc, giao cho nó.
Bảo đảm vận chuyển hoàn chỉnh đến cái trại gì đó!
Kết quả là, phong cách của đội ngũ vận chuyển lương thực lại thay đổi…
Chỉ cần có thù lao, vận chuyển một chút lương thực có là gì, Sơn Quân cảm thấy rất có giá trị.
Sau khi Vương Thăng được đồng ý, hắn quay đầu nói với Lý Bằng: “Lý gia gia, có thể để một ít người đưa lương thực cho Sơn Quân, nó vận chuyển giúp chúng ta, còn phần còn lại, có thể thay phiên gánh.”
Sức mạnh của Sơn Quân rất lớn, nhưng hình thể cũng chỉ có như thế, không thể mang hết một lần được, phần còn dư cũng chỉ có thể thay phiên gánh.
Bởi vì Lý Bằng cách đó không xa, cho nên cũng nghe thấy đại khái Vương Thăng và Sơn Quân đang trao đỏi cái gì.
Tuy đã có dự đoán, nhưng khi nhận được đáp án khẳng định, ông vẫn cảm thấy ngạc nhiên, quan hệ của Vương Thăng và Sơn Quân còn tốt hơn ông tưởng tượng.
Tuy nhiên có thể để Sơn Quân gánh vác một phần, Lý Bằng vẫn rất nguyện ý, cho nên lập tức gọi một bộ phận người trung niên khá lớn tuổi gánh lương thực tới đây.
“Vận Thăng giúp chúng ta có được phương tiện hạng nhất…”
Lý Bằng nói lại chuyện Sơn Quân vận chuyển lương thực một lần, ánh mắt của thanh niên trai tráng vận chuyển lương thực nhìn về phía Vương Thăng, giống như người trời.
Để Sơn Quân vận chuyển lương thực, ở trong mắt người thường, không khác gì Sơn Thần.
Rất nhanh, mọi người đã nghĩ cách buộc một phần lương thực lên lưng Sơn Quân, bởi vì phải vào núi, cho nên sọt tre đều dùng lá cây, bao bố che đậy lên, sau đó buộc một vòng, bọn họ cũng không sợ rơi.
Sau khi buộc chặt, Sơn Quân thử trọng lượng.
Qua loa mà nói, có hơi nhẹ nhàng, một chuyến như vậy là có thể kiếm hai viên thuốc, lời lớn!
Cứ như vậy, đoàn người vui sướng lên đường.
Vốn dĩ cho rằng cần đến ngày hôm sau mới có thể đến nơi, bởi vì có Sơn Quân trợ giúp, dù trên đường có nghỉ ngơi, cũng đã tới nơi khi trời gần tối.
Sau khi tới, vẫn là Lý Bằng dẫn đường, đoàn người đi tới một sơn động trong sơn trại.
Sơn động này không chỉ ẩn nấp, còn rất khô ráo, rất thích hợp để giấu lương thực.
Nhìn dáng vẻ Lý Bằng ngựa quen đường cũ, hẳn là lần trước khi tới kiểm tra hoàn cảnh, cũng đã có chuẩn bị.
Đầu tiên, các thanh niên trai tráng gỡ lương thực trên người Sơn Quân xuống, sau đó khuân vác vào bên trong.
Vương Thăng không tham gia vào công việc này, chủ yếu là Sơn Quân quấn lấy hắn.
Sơn Quân muốn thù lao.
Lần này thì Vương Thăng không chậm chạp, trực tiếp lấy hai viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn cho nó.
Dù sao nó cũng đã vận chuyển đồ tới, hắn cũng không thể lề mề kéo dài chứ?
Sơn Quân vui sướng ăn Thập Toàn Đại Bổ hoàn, sau đó thuần thục mà nằm sấp xuống tiêu hóa.
Nó không định đi, lỡ đâu ngày mai khi Vương Thăng trở về còn cần nó thì sao?
Nói không chừng còn có thể kiếm một lượng thuốc viên.
Sau khi gỡ đồ xong, bởi vì đã đi suốt một ngày, nên các thanh niên trai tráng đều ở lại động giấu lương thực để nghỉ ngơi.
Mọi người đều rất mệt mỏi, buổi tối ăn một chút rồi ngủ.
Chẳng qua ngày hôm sau khi thức dậy, mọi người đều thấy hơi kỳ quái.
“Sao ta cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực?”
“Ta cũng thế, hôm qua đi lâu như vậy, lại không mệt chút nào, nghỉ ngơi cả đêm có hiệu quả tốt như vậy sao?”
Mọi người đều đang nghi hoặc, lúc sau, mấy người Lý Bằng, Lý Vĩnh Phong, Lý Văn Quang khôn khéo nhìn về phía Vương Thăng.
Đây cũng không phải lần đầu bọn họ vào núi, đương nhiên biết mang vác vật nặng đi nhiều ngày như vậy ở đây sẽ có cảm giác gì.
Không mệt chút nào, nếu là võ giả còn có khả năng, người thường thì không có khả năng như vậy.
Có thể như vậy, mấy người Lý Bằng có thể dễ dàng đoán được nguyên nhân.
Vương Thăng cũng chú ý tới động tác của mấy người, lắc đầu.
Chuyện này quả thật là do hắn làm.
Tối hôm qua bọn họ đơn giản nấu một chút canh rau dại, Vương Thăng lén lút ném Thập Toàn Đại Bổ hoàn vào trong tan ra.
Bởi vậy sau khi bọn họ thức dậy mới có thể dư thừa tinh lực.
Tuy nhiên cũng không cần nói rõ.
Mấy người Lý Bằng hiểu ý của Vương Thăng, vì thế không nói cái gì.
Đoàn người thu thập đơn giản một chút, rồi chuẩn bị trở về.
Che lấp đơn giản lên đồ đã dùng trong sơn động, còn để Sơn Quân ngủ một đêm ở cửa động.
Chỉ cần không phải có người tới, dã thú bình thường cũng không dám đi vào.
Thời gian một hai ngày vẫn không thành vấn đề.
Mấy người bắt đầu lên đường quay về, dự định vận chuyển chuyến thứ hai.
Sơn Quân đi tới trước mặt Vương Thăng, dò hỏi còn cần vận chuyển người hay không, giá như lần trước là được.
Vương Thăng hiểu ý của nó, cảm thấy thú vị, nhưng vẫn lắc đầu: “Lần này thì không cần!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo