Sau đó mấy đứa nhóc lại đi tìm người. Hắn ta cứ nghĩ là tìm một thầy thuốc giỏi hơn, còn nghĩ không ngờ một thôn nho nhỏ như vậy lại ngọa hổ tàng long, có đến hai thầy thuốc.
Không lâu sau, hắn ta nghe thấy giọng một người trẻ tuổi.
Không phải hắn ta không tin tưởng thầy thuốc trẻ tuổi, nhưng thường thì tuổi càng lớn càng hiểu rõ y thuật hơn.
Tuy vậy với tình trạng hiện giờ của hắn ta, có người chữa bệnh cho là tốt lắm rồi.
Hắn ta là võ giả, chỉ cần thầy thuốc xử lý vết thương ngoài da cho hắn ta là được, dù ai chữa thì cũng như nhau.
Nhưng khi hắn ta còn đang suy nghĩ không biết hai “thầy thuốc” này sẽ chữa trị cho mình thế nào thì nghe thấy đoạn đối thoại đáng sợ.
Không phải người bình thường khi cứu được một người về thì sẽ nghĩ cách cứu sống người nọ, ngoài ra thầy thuốc cứu hắn ta còn có cháu gái xinh đẹp à?
Trong thoại bản toàn viết vậy mà!
Thế mà hắn ta đang nghe gì đây, phải khiêng hắn ta ra sông kiểu gì, rồi lúc nào thì khiêng hắn ta đi được. Thậm chí bọn họ còn sợ mấy đứa nhóc trong thôn sẽ bị ảnh hưởng nên định lén lút khiêng hắn ta đi.
Bọn họ rất lương thiện, tiếc là chỉ không lương thiện với hắn ta thôi.
Lão thầy thuốc kia gọi người đến, sợ lúc khiêng hắn ta đi thì hắn ta đột nhiên tỉnh lại, lão đánh không lại.
Nhưng chẳng lẽ lão nghĩ nhiều người thì sẽ đánh lại Từ Khúc hắn ta ư?
Không phải bọn họ đã biết hắn ta là võ giả à? Nghĩ hắn ta bị thương nên định bắt nạt hả?
Võ giả bị thương thì vẫn là võ giả đó!
Từ Khúc cảm thấy mình phải tỉnh lại ngay.
Khoảnh khắc hắn ta mở mắt thì nghe thấy người trẻ tuổi kia nói: “Ấy, không giả vờ nữa à?”
Vương Thăng cũng là võ giả, hơn nữa dạo này lại bước giai đoạn phát bệnh nên nhạy cảm hơn hẳn, sao có thể không phát hiện võ giả đang nằm trên giường đang vờ bất tỉnh chứ.
Lão Kỷ cũng biết điều này. Lão làm thầy thuốc nhiều năm, đương nhiên sẽ biết hôn mê thật và hôn mê giả khác nhau thế nào.
Cho nên mới có đoạn đối thoại như vừa rồi.
Đương nhiên, rốt cuộc chuyện khiêng người ra sông là thật hay giả thì cũng chỉ có bọn họ biết mà thôi.
Từ Khúc vừa biết mình đã bị lộ từ trước thì không giả vờ nữa, mở mắt ra, chống người đứng dậy định nói gì đó.
Nhưng Vương Thăng không cho hắn ta cơ hội đó. Hắn đặt tay lên ngực hắn ta, hỏi: “Nói rõ tình huống hiện tại của ngươi, danh tính, lai lịch và phiền phức mà ngươi dây vào!”
Phải hỏi rõ mấy chuyện này thì mới tiện ứng phó những chuyện tiếp theo được.
Từ Khúc cảm thấy một người bình thường không thể đè mình xuống được.
Nhưng dù hắn ta dùng sức thế nào thì cả người vẫn không nhúc nhích được, cảm giác như có một ngọn núi to lớn đè lên người hắn ta.
Hắn ta nhìn người trẻ tuổi tuấn tú đang nghiêm mặt ngồi bên cạnh mình, cuối cùng cũng phát hiện điểm kỳ lạ.
Cho dù hắn ta bị thương thì sức lực cũng mạnh hơn người thường nhiều.
Vậy mà người này có thể dễ dàng đè hắn ta xuống, chứng tỏ bọn họ là cùng một loại người.
Người trẻ tuổi này cũng là võ giả, đồng thời thực lực cũng không yếu.
Cuối cùng Từ Khúc cũng hiểu lời khi nãy lão thầy thuốc nói là thật, người trẻ tuổi này có thể khiêng hắn ta ra sông thật.
Vậy thì…
“Từ Khúc, người Thục Châu Diêm Đô, là một kẻ may mắn trở thành võ giả!”
Hắn ta chịu thua, không ngờ trong thôn này lại có một võ giả không yếu.
Không chịu thua thì cũng hết cách, với trạng thái bây giờ của hắn ta nếu không xử lý vết thương mà bị khiêng ra sông lại thì có mạnh mẽ cỡ nào cũng chết.
Vương Thăng nghe vậy thì gật đầu, lại hỏi: “Nói một câu bằng tiếng địa phương Thục Châu đi!”
Từ Khúc làm theo.
Một câu bằng tiếng địa phương Thục Châu rất chuẩn.
“Ngươi là võ giả, vậy thực lực thế nào?”
“Võ giả cấp 3!”
“Sao lại bị thương?”
“Bị người ta truy sát!”
“Ai truy sát?”
“Người của Vua Vĩnh Niên!”
Vương Thăng nghe vậy thì im lặng một lát rồi nói: “Lão Kỷ, lấy bao tải lại đây đi. Ta thấy khiêng về chỗ cũ thì không an toàn lắm, tốt nhất là ném vào trong núi, sau đó bàn bạc dặn mọi người đừng nhắc lại chuyện này.”
Vua Vĩnh Niên Chu Ngô Đồng, đây là cao thủ đại tông sư ai ai cũng biết, có thể phá núi, chặn sông.
Nếu là người bị người của Vua Vĩnh Niên truy sát thì hắn không chơi nổi.
Lão Kỷ cũng rất hoảng hốt. Sao trước đây thôn bọn họ phải dọn tới thôn Thanh Sơn chứ? Không phải là vì tránh khỏi chiến tranh giữa Vua Vĩnh Niên và Giang Hà Vương à!
Kết quả bây giờ lại xuất hiện một người bị Vua Vĩnh Niên truy sát, không mau ném chứ để lại ăn Tết chắc.
Từ Khúc không ngờ mình đã chịu cảnh bị thẩm vấn như phạm nhân mà vẫn không thoát được kết cục bị ném, lập tức trở nên nóng nảy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo