Trước khi Từ Khúc khôi phục, hắn ta đều phải ở chỗ này.
Lão Kỷ cũng biết chuyện này, không nói gì thêm, thu dọn cho Vương Thăng một cái phòng ở sạch sẽ.
Vương Thăng ở trong nhà lão Kỷ, bắt đầu tu luyện mỗi ngày.
Bát Đoạn Cẩm lợi hại ở chỗ có thanh tiến độ, cộng thêm người khác muốn học cũng không học được, cho nên cũng không có gì cần giấu giếm.
Hắn luyện cũng không có gì cố kỵ.
Lão Kỷ cũng tự làm chuyện của mình.
Từ Khúc nằm trong phòng lại suy nghĩ làm sao mình mới có thể ở lại.
Hắn ta cũng không biết mình nghĩ như thế nào, một hai phải ở lại thôn trên núi nhỏ không hề có cảm giác tồn tại này.
Đây gần như là một loại trực giác!
Trước đó chính là loại trực giác này khiến hắn ta đạt được cơ duyên lớn, trở thành võ giả cấp ba.
Lần này, hắn ta vẫn lựa chọn tin tưởng, nhưng hiện tại dường như không có cơ hội để ở lại.
Dù là y sư kia hay là người trẻ tuổi, đều là dầu muối không ăn, nếu không nghĩ cách, khi thương thế của mình tốt lên thì cũng chính là lúc rời đi.
Sau khi tự hỏi ba ngày, hắn ta đột nhiên nghĩ tới một lý do tuyệt hảo.
“Cái gì, ngươi nói muốn giữ người nọ lại một thời gian nữa?” Vương Thăng nhìn lão Kỷ, nhíu mày, đây cũng không phải quyết định hay ho gì: “Tại sao?”
Lão Kỷ cũng thở dài một hơi, thật ra lão cũng không muốn, nhưng Từ Khúc lại nắm giữ đồ mà thôn Thanh Sơn có nhu cầu cấp bách.
“Hắn có thể giải quyết được tai họa ngầm bệnh dịch võ giả cho thông dân của thôn Thanh Sơn…”
Chỉ với điểm này, nhất định phải khiến Từ Khúc ở lại!
Bệnh dịch võ giả, có ảnh hưởng rất nhỏ với người thường, trên cơ bản sẽ không xuất hiện.
Nhưng ảnh hưởng nhỏ không có nghĩa là có thể trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của nó, một khi xuất hiện, thì sẽ chết người, cái chết của Trịnh An Khang chính là minh chứng thực tế.
Đừng thấy thôn trưởng Chu Chính Văn và lão Kỷ sau đó đều không quản chuyện này, nhưng đây là hành động bất đắc dĩ do căn bản không có biện pháp quản.
Dù là loại bỏ bệnh dịch võ giả, hay là trả thù người phát tán bệnh dịch võ giả, đều không phải chuyện bọn họ có thể làm được, nói ra sẽ chỉ gây ra khủng hoảng, vì thế, hai người dứt khoát làm như không có việc gì phát sinh, nói ra cũng chỉ gây nên khủng hoảng.
Nếu lại có người chết bởi vì bệnh dịch võ giả, vậy… Chỉ có thể nói là số mệnh không tốt!
Ở thời loạn thế này, cho dù không chết vì bệnh dịch võ giả, thì cũng có thể chết vào lần chiến tranh nào đó, chết do cường giả chiến đấu lan đến gì đó, cũng không khác mấy.
So với những dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi bởi vì chiến tranh đó, dường như bệnh dịch võ giả cũng không là cái gì.
Mà những suy nghĩ đó đều dưới tình huống không có cách nào trị liệu bệnh dịch võ giả.
Hiện tại có một người nói có thể trị liệu, lão Kỷ và thôn trưởng Chu Chính Văn sẽ không từ bỏ.
Lão Kỷ là y sư, không muốn trị liệu cho một võ giả lai lịch không rõ, không có nghĩa là không muốn trị liệu cho người cùng thôn mình.
Lão học thành trở về cũng không phải để không thể làm gì cả.
Vương Thăng cũng hiểu rõ điểm này.
Hắn cũng không tiện cản, mà cũng không ngăn được.
Dù sao cũng không thể vì mình có biện pháp trị liệu, sau đó người khác đi tìm biện pháp khả thi rồi lại không cho người khác dùng đi?
Hắn còn không làm ra nổi loại chuyện này.
Tuy nhiên nếu thật sự bởi vì Từ Khúc gặp được nguy hiểm gì mà hắn khó có thể giải quyết, thì hắn cũng sẽ không coi tiền như rác mà xông lên trước, nhiều nhất sẽ dẫn theo cả nhà Lý Văn Quang chạy trốn.
Hắn mới đến đến thế giới này, thôn này mấy tháng, ngày nào cũng ru rú trong nhà, nếu nói có tình cảm sâu đậm gì đó, chính hắn cũng không tin.
Có năng lực có thể cứu, dù sao ban đầu hắn vẫn rất cảm kích chuyện kiếm tiền cho hắn chạy trốn.
Không có năng lực thì thôi quên đi.
Chỉ có cả nhà Lý Văn Quang, tuy rằng cũng là đối tốt với nguyên thân, nhưng trên thực tế mà nói, bình cao hổ cốt kia với hắn mà nói chính là đồ vật cứu mạng chân chính.
Đồ vật hắn dùng, không thể không nhớ ân tình.
Nhiều nhất là thêm lão Kỷ, sự trợ giúp của y thư cũng rất lớn.
Có lẽ ở chung thêm mấy năm, mười mấy năm thì hắn sẽ có tình cảm sâu đậm với người của thôn Thanh Sơn, nhưng ít ra hiện tại không được.
Tình cảm của con người có khi rất rẻ mạt, mà khi muốn trả giá vô điều kiện, thì sẽ trở nên rất quý giá.
Cuối cùng, Vương Thăng thở dài một hơi, nói: “Nếu ngươi đã quyết định, vậy ở lại đi, nhưng mà ta kiến nghị là để Từ Khúc thử giải quyết bệnh dịch võ giả trong cơ thể ngươi trước đã, đồng thời gần đây đừng để hắn đi ra ngoài, nhốt người lại một tháng trước rồi nói, cũng cần đi bàn giao với những người bên kia đưa hắn tới, còn có… Có phiền toái gì thì tới tìm ta!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo