Nếu như khí huyết chi lực của hắn mạnh mẽ đến mức có thể phá tan bốn ổ bệnh lớn trong vòng một ngày, như vậy hôm nay hắn có thể lập tức tiến vào giai đoạn thứ ba của khí xông ổ bệnh - lui bệnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Thăng dâng lên nhiệt huyết, hắn nhìn thoáng qua vạch thời gian khắc trên đồng hồ cát.
“Thôi bỏ đi, bớt thời gian đọc sách ra, xem ổ bệnh thứ hai có thể phá tan không.”
Bởi vì giai đoạn lật bệnh khiến nhận thức về cơ thể trở nên rõ rệt hơn, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hết tất cả ổ bệnh.
Dù sao quá trình tấn công ổ bệnh cũng không phải là bắt đầu rồi dừng lại, bản thân quá trình này chính là mưa dầm thấm đất, nếu như phát hiện cần một thời gian rất dài thì có thể dừng lại, sẽ không gặp nguy hiểm.
Vì vậy Vương Thăng điều khiển khí huyết chi lực phóng về phía ổ bệnh thứ hai.
Cuộc tấn công lại nhanh chóng bắt đầu.
Không lâu sau, hắn đã hiểu được tình huống của ổ bệnh này.
Tin tốt là bây giờ khí huyết chi lực quả thực có thể phá giải, tin xấu là nếu để khí huyết chi lực tự vận hành tiêu diệt ổ bệnh này, cần phải ba ngày, cho dù tự mình điều khiển cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.
Vương Thăng không phải là không có khoảng thời gian đó, nhưng từ việc này hắn đã phát hiện ra một vấn đề.
Giai đoạn “tìm bệnh”, khí huyết chi lực sẽ di chuyển theo thời gian, không ngừng lớn mạnh, càng ngày sẽ gặp càng nhiều ổ bệnh có thể phá vỡ.
Song điều này cũng có nghĩa là càng về sau, những ổ bệnh chưa bị phá tan sẽ càng mạnh.
Ổ bệnh thứ hai đã cần nhiều thời gian như vậy, vậy ổ bệnh bệnh dịch võ giả thì sao?
Cuối cùng Vương Thăng đưa ra một kết luận:
“Khí huyết chi lực vẫn chưa đủ mạnh!”
Vấn đề tu luyện của Vương Thăng cuối cùng lại quay lại vấn đề cơ bản.
Sức mạnh to lớn nhanh chóng vượt qua giai đoạn tái phát bệnh, bởi vậy nhu cầu uống Thập Toàn Đại Bổ của hắn ngày càng tăng.
Thậm chí còn vì tiêu hao quá nhiều mà thiếu hụt.
Bất đắc dĩ, Vương Thăng đành dành nhiều thời gian trồng dược liệu hơn để đảm bảo sức lực của mình có thể chống chọi được.
Cứ vậy đã qua mười ngày phát bệnh.
“Khí xông ổ bệnh: Tái phát (75%)”.
“Tám đoạn cẩm: Max +3 (25%)”.
“Thuật nội đan (Bách Nhật Trúc Cơ): Max +3 (18%)”.
“Phân biệt dược liệu: Max +2 (75%)”.
“Trồng dược liệu: Max +3 (56%)”.
“Chế tạo Thập Toàn Đại Bổ: 3 (13%)”.
“Bát cực quyền: 8 (25%)”.
“Mai hoa bộ: 6 (13%)”.
Đây là những gì Vương Thăng tiến bộ trong khoảng thời gian này, xét tổng quan thì không tiến bộ quá nhiều.
Còn Thập Toàn Đại Bổ thì có lẽ là do chế tạo nhiều nên thành thạo được kỹ năng. Tuy nhiên hiện tại ngoài việc hắn chế tạo thuốc ngày càng đẹp mắt thì chưa thấy công dụng nào khác.
Mà thứ tiến bộ nhất hiển nhiên là tiến độ của Khí xông ổ bệnh.
Sau khi bước vào giai đoạn tái phát bệnh, mười ngày nay hắn không ngừng truy tìm Khí xông ổ bệnh, vào ngày thứ bảy đã thành công khai phá ba ổ bệnh trước.
Nhưng khi hắn thử tìm Khí xông ổ bệnh do võ giả kia tạo thành thì lại cảm nhận được nguy hiểm, tuy không phải loại nguy hiểm chí mạng nhưng vẫn khiến hắn bị ảnh hưởng.
Cuối cùng hắn quyết định tin vào trực giác của mình, không trực tiếp tấn công vào ổ bệnh võ giả kia nên.
Hắn còn bước một nước cờ rất an toàn đó là tiếp tục nâng cao thực lực, có mạnh thì mới đảm bảo được kế hoạch.
Điều đáng nói đó là trạng thái máu của hắn ngày càng “đậm đặc”.
Lúc trước chỉ là cảm giác thoáng qua như có như không mà thôi, còn giờ sau khi trải qua mười ngày, cảm giác này dần rõ rệt hơn. Nồng độ máu và khí huyết lực hình như cũng nhờ vậy mà mạnh hơn.
“Chẳng lẽ một giọt máu nặng ngang ngàn vạn binh sĩ trong tiểu thuyết mình đọc kiếp trước là có thật?”
Máu trở nên “đậm đặc” kéo theo nồng độ máu tăng thêm.
Và hiển nhiên thể tích máu cũng tăng, chất lượng máu càng cao.
Một giọt máu nặng ngang ngàn vạn binh sĩ không phải là không thể.
Có khi…
“Chẳng lẽ mình bước lên con đường tu tiên rồi à?”
Thuật nội đan hiển nhiên là của kịch bản tu tiên.
Nhưng nếu cứ vậy có khi hắn còn chưa thành tiên thì đã thành thánh nhân trong nghìn võ giả, vô địch tứ phương.
Còn hiện tại thì hắn có thể chắc chắn thứ mình học quả thật là thuật nội đan.
“Không biết có phải do mình thay “khí” trong thuật nội đan bằng khí huyết chi lực không?”
Vương Thăng cũng không biết rõ.
Thuật nội đan cũng được, mà tám đoạn cẩm cũng được. Nếu không có tác dụng tu luyện thì vẫn dùng để dưỡng sinh được.
Nhờ có sự trợ giúp của thanh tiến trình, Vương Thăng đột phá cực hạn, trở thành một võ giả như bây giờ.
Cuối cùng, Vương Thăng quyết định không nghĩ nữa. Chỉ cần biết mình đang tu luyện thuật nội đan là được, cần gì để ý mấy chuyện không đâu.
Miễn là vẫn giữ tâm đạo ban đầu là được!
Dù sao thì sau này thuật nội đan cũng sẽ khai phá cực hạn của cơ thể hắn, nhờ đó mật độ máu và sức lực đều sẽ mạnh mẽ hơn. Nói nghiêm túc thì đây là chuyện tốt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo