Cao Thiên Vũ không nghi ngờ tính chân thực của thù lao, bởi vì cường giả kia nếu thực sự muốn đối phó với họ thì không thiếu gì cách, hoàn toàn

 

 

không cần dùng thủ đoạn này.

 

Hắn ta mở lọ đan dược ra ngay trước mặt tông sư thủ vệ của Công pháp lâu.

 

Một mùi thuốc cực kỳ nồng nặc truyền đến.

 

“Đây là…” Cao Thiên Vũ là người đầu tiên phản ứng.

 

“Dược Vương linh đan!”

 

Hoàn cảnh gia tộc của họ không tệ, cũng từng thu hoạch được rất nhiều thứ tốt.

 

Tại sao Cao Thiên Vũ có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ chiếm được Giang Nguyên Thành?

 

Chính là sử dụng di sản của gia tộc, một viên Dược Vương linh đan.

 

Linh đan giúp hắn ta tiến thêm một bước ở cấp Tông Sư, mạnh hơn Tông Sư bình thường, cho nên hắn ta mới có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng.

 

Kỳ thực Dược Vương linh đan vốn là để chuẩn bị từ Tông Sư đột phá đến Đại Tông Sư, cho dù tăng lên một nửa tỷ lệ thành công cũng tốt, dù sao đột phá đến cấp bậc Đại Tông Sư cũng có độ khó cũng rất cao.

 

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, gia tộc đã nhìn thấy lợi ích của Giang Nguyên Thành, sau khi thảo luận, họ cảm thấy so với cảnh giới Đại Tông Sư nhìn không thấy bóng dáng, thà nắm chắc lợi ích có thể nhìn thấy được ở trong tay còn tốt hơn, cho nên mới sử dụng căn cơ.

 

Kết quả là bây giờ trong tay Cao Thiên Vũ lại có cả một lọ.

 

Cao Thiên Vũ đã nhìn sơ qua, thấy có tổng cộng năm viên.

 

“Năm viên Dược Vương linh đan, với căn cơ bây giờ của chúng ta, sợ là phải tiêu hao hơn phân nửa gia tài mới có được chúng, Dược Vương linh đan từ trước đến nay đều vô giá!”

 

 

Dược Vương linh đan, như tên gọi, đều là linh đan do Dược Vương luyện chế ra, số lượng Dược Vương nhất định phải nhiều hơn năm loại.

 

Ngoài ra, cũng giống như linh đan, nan giải nhất là vấn đề phối phương, chính những yếu tố này đã khiến giá trị của Dược Vương linh đan không ngừng tăng cao.

 

Cho dù một Tông Sư bình thường bỏ hết tài sản của mình ra cũng không thể mua được một viên Dược Vương linh đan

 

Sở dĩ Cao gia có thể mua được là vì trong số những gia tộc cấp Tông Sư, căn cơ của gia tộc họ được tính là thâm hậu.

 

Mà đủ tài sản mua được là một chuyện, có thể mua được vào tay hay không lại là chuyện khác.

 

Nhưng hiện giờ hắn ta “tùy tiện” cũng có được năm viên1

 

Sau khi làm rõ sự việc, trong lòng vị Tông Sư canh giữ Công pháp lâu cũng run lên.

 

“Gia chủ, năm viên này đều là Dược Vương linh đan, không thể sai?”

 

Mắt hắn kèm nhèm, trước đây chưa bao giờ nhìn thấy, vì vậy muốn xác nhận nhiều lần.

 

“Thật…” Cao Thiên Vũ có chút xúc động: “Đây chính là tiêu chuẩn hào phóng cấp “Chân Long quá giang” sao?”

 

Cường giả thần bí vừa vung tay một cái là đến cấp bậc này.

 

Đừng nói là chỉ xem bí tịch một chút, cho dù mang hết bản gốc bí tịch đi, họ cũng coi như được lời rồi.

 

“Lập tức thông báo, đám thiếu gia ăn chơi trác táng trong nhà sẽ bị nhốt khoảng một tháng, không cho phép thả ra.”

 

Thay vì mong đợi đám con cháu ăn chơi kiềm chế bản thân, tốt hơn hết là nhốt lại một khoảng thời gian.

 

 

Mặc dù không rõ liệu người đó có ở lại lâu hay không, nhưng phải đảm bảo một chút thì hơn.

 

Vì vậy không lâu sau, trong nhà Cao gia truyền đến tiếng gào khóc.

 

 

Vương Thăng sau khi chép lại các bí tịch, không tiếp tục chép nữa.

 

Ngọc giản đã có thể sử dụng thành thạo, đã đến lúc thỉnh thoảng truyền cho đám người Lưu Kiến An sao chép bản sao, như vậy cũng có lợi ích với chúng.

 

Không phải có câu nói “trí nhớ tốt không bằng ngòi bút nát” đó sao? Ngọc giản có thể khiến bọn chúng ghi lại nội dung, sao chép có thể khiến chúng hiểu sâu hơn.

 

Ta cũng không tệ với chúng đâu nhỉ?”

 

Nghĩ đến đây, Vương Thăng sử dụng thần niệm của mình để tìm ra vị trí hiện giờ của đám người Lưu Kiến An.

 

Hắn vốn tưởng rằng chúng vẫn đang đi dạo phố, kết quả lại thấy chúng đang đứng thành hàng bên cạnh lôi đài.

 

Chỉ có Lưu Kiến An đang ở trên lôi đài, những đứa khác đang cổ vũ cho nó.

 

Thu thập tin tức thông qua thần niệm, hắn nhanh chóng hiểu được chức năng của lôi đài.

 

Trong thế giới của các võ giả, về cơ bản mỗi thành trì lớn sẽ có một lôi đài như vậy, võ giả có thể lên đài để so đấu.

 

Nhưng bình thường chỉ có võ giả dưới cấp bảy mới tham gia.

 

Lôi đài được chia thành sơ cấp và cao cấp, bây giờ Lưu Kiến An đang ở lôi đài sơ cấp, cấp độ cao nhất chỉ có thể là võ giả cấp ba.

 

Lưu Kiến An là một võ giả cấp ba, hình như vừa mới lên lôi đài.

 

 

Đối diện với cậu bé là một thanh niên tuổi chừng hơn hai mươi, cũng là võ giả cấp ba.

 

Nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Lưu Kiến An, võ giả đối diện biết cậu bé cũng không lớn lắm, tuổi còn trẻ như vậy đã là võ giả, trong lòng có chút ghen tị: “Tiểu tử, vừa dứt sữa đã lên lôi đài, đến lúc ta đánh cho phát khóc, đừng có trách ta đấy, ha ha!”

 

Hắn ta không nghĩ mình sẽ thua, bên kia chỉ là một thằng ranh miệng còn hôi sữa.

 

Nghe thấy lời chế giễu này, Lưu Kiến An đã cho Vương Thăng nhìn thấy một bộ mặt hoàn toàn khác với thường ngày, cậu bé nói: “Lớn tuổi như thế mà còn chưa qua võ giả cấp ba, ngươi cũng chẳng ra làm sao!”

 

Nếu là bình thường, cậu bé sẽ không nói những lời như thế, cậu bé rất rõ hiện giờ mình có thực lực như thế nào, làm sao mà có.

 

Nhưng người này vốn có chút xung đột với bọn chúng, hiện giờ lại bị chế giễu, đương nhiên không thể nhịn được nữa.

 

 

1.61893 sec| 2432.844 kb