Nhưng sau khi phá giới hạn, Vương Thăng mới phát hiện dự đoán của mình đã sai.

 

Khi phá giới hạn Mai Hoa bộ ba lần sẽ xuất hiện thứ hoàn toàn mới.

 

Không gian!

 

Sau khi Mai Hoa bộ phá giới hạn, Vương Thăng mượn thanh tiến trình để hiểu thêm không ít tri thức không gian.

 

Hơn nữa hắn cảm giác những tri thức không gian đó có chút “quen mắt”.

 

“Có hiệu quả như Càn khôn vậy!”

 

Thật ra Vương Thăng vẫn chưa hiểu rõ về nguyên lý của Càn khôn cho lắm, hoặc là nói võ giả của thế giới này, cho dù là Đại Tông Sư cũng không thể hiểu rõ.

 

Nhưng sau khi Mai Hoa bộ phá giới hạn ba lần, tri thức không gian đạt được lại có liên quan với Càn khôn.

 

Hoặc là nói tri thức không gian mà Mai Hoa bộ đề cập dường như là diễn sinh từ Càn khôn mà ra.

 

Vương Thăng cảm nhận thấy có chỗ không đúng.

 

Hiệu quả khi Mai Hoa bộ phá giới hạn ba lần rất đáng sợ. Hắn chỉ thử sử dụng Mai Hoa Bộ một chút, vậy mà có thể dịch chuyển trong khoảng cách mười mét.

 

Đương nhiên, khi sử dụng thuấn di sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, gây ra tổn thương không nhỏ với cơ thể.

 

 

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể sử dụng một lần, cơ thể sẽ bị “làm lạnh” do tố chất thân thể không đủ, nhưng mặc dù chỉ có thể sử dụng một lần, chỉ cần lợi dụng nó tốt cũng có thể quyết định thắng thua.

 

Nói một câu đáng sợ: hoàn toàn không có vấn đề gì.

 

Nhưng “Thuấn di” và “Giam cầm” là hai khái niệm khác nhau, là hai thủ đoạn hoàn toàn khác nhau của không gian.

 

Rõ ràng cảm giác có liên hệ, nhưng biểu hiện lại hoàn toàn khác nhau.

 

Sau một thời gian nghiên cứu và so sánh, Vương Thăng có một suy đoán.

 

Bản chất của “Càn khôn” có lẽ không phải là bộ võ thuật nào đó, mà là một loại tri thức cơ sở.

 

Võ giả ở thế giới này sử dụng Càn khôn chỉ như đang kéo dài tri thức cơ sở này ra thôi.

 

Lấy một ví dụ đơn giản, học được cách giải dạng toán tăng giảm thêm bớt là có thể làm các phép toán cộng trừ linh tinh, cũng có thể giải các bài toán hỗn hợp.

 

Đây là tính toán đơn giản, áp dụng vào thực tế, tính toán khoảng cách, tốc độ, trọng lượng, chỉ cần nhắc đến tính toán thì vẫn là tăng giảm thêm bớt.

 

Mà Càn khôn chính là “tăng giảm thêm bớt” của tri thức không gian, chỉ cần nhắc đến lợi dụng không gian, logic ở thấp nhất chính là Càn khôn.

 

Hiện tại Càn khôn nhìn như chỉ có chút tác dụng giam cầm nhỏ bé, chỉ là phương pháp lợi dụng thô thiển trong lúc vô tình mà võ giả của thế giới này nắm được Càn khôn mà thôi.

 

Nhưng lý luận cơ sở của “Càn khôn” còn chưa đủ hoàn thiện, thậm chí có thể nói mở đầu còn chưa hoàn thành.

 

Nhưng dù vậy, Vương Thăng vẫn nhận ra được tiềm lực của “Càn khôn”.

 

 

Đây không phải là một bộ võ thuật đơn giản có thể so sánh được. Tri thức cơ sở của “không gian”, người khác cầm cũng không sao.

 

Nhưng “Càn khôn” đã được sáng tạo từ rất lâu, ít nhất có lịch sử mấy ngàn năm rồi.

 

Trong mấy ngàn năm đó, chỉ cần võ giả có chút thiên phú đều sẽ biết học tập “Càn khôn”, nhưng nhiều năm như vậy nó vẫn chỉ một tác dụng giam cầm, hơn nữa còn rất nhiều hạn chế.

 

Có lẽ một ngày nào đó sẽ có một thiên tài có thể nhìn thấy sự khác biệt của Càn khôn, rồi sau đó khai phá nó ra, nhưng đến khi nào thì không biết.

 

Nhưng Vương Thăng thì khác, hắn có thanh tiến trình.

 

Thanh tiến trình có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho hắn, khiến “Càn khôn” phát huy được tác dụng thật sự của nó.

 

Chỉ cần có thể phát huy tác dụng chân chính của tri thức cơ sở ra là sẽ có một thu hoạch rất lớn.

 

Vương Thăng nhặt được một món hời lớn rồi đây…

 

Bản chất của “Càn khôn” là tri thức cơ sở của không gian.

 

Đối với một người có được thanh tiến trình như Vương Thăng, đây là một món hời lớn.

 

Thời gian là vương, không gian là vua.

 

Cho dù là ở thế giới nào, thời gian, không gian đều là một loại lực lượng rất lợi hại, không có ai có thể làm lơ.

 

Đương nhiên Vương Thăng cũng thế. Vốn dĩ hắn còn muốn chờ tới khi “Càn khôn” phá giới hạn, từ không gian giam cầm nghiên cứu ra những thủ đoạn không gian khác.

 

Nhưng “Càn khôn” là tri thức cơ sở nên không giống nhau.

 

 

Tuy rằng vẫn là nghiên cứu các cách dùng khác nhau của không gian nhưng không biết nhanh hơn bao nhiêu so với bắt đầu nghiên cứu từ “Giam cầm không gian” như trước kia.

 

Nói một cách đơn giản, trước đây phép cộng được tính từ phép nhân, nhưng bây giờ nó được tính từ phép cộng một chữ số đến phép cộng nhiều chữ số.

 

Nghĩ vậy, Vương Thăng thở dài.

 

“Càn khôn là do người nào sáng tạo ra vậy, có hơi khó hiểu đấy!”

 

Tri thức cơ sở của không gian cũng không phải nghiên cứu dễ dàng như thế là ra ngay.

 

“Thôi, cho dù là thiên tài hay là trùng hợp, người nghiên cứu ra cũng không để lại tên, vậy cứ để ta phát triển Càn khôn ra nhé.”

 

Đương nhiên Vương Thăng phải nghiên cứu Càn khôn rồi.

 

Đương nhiên, Càn khôn chỉ là bước đầu của tri thức không gian. Không cần nghĩ cũng biết tri thức không gian phải tiêu hao rất nhiều thời gian rồi.

 

Thời gian này thậm chí có thể lấy trăm năm, ngàn năm làm đơn vị.

 

 

1.03938 sec| 2433.125 kb