Tất cả khí huyết muốn chuyển hóa đều phải thông qua ngũ tạng.
Sự ra đời của Ngũ Tàng Thần không chỉ là củng cố ngũ tạng mà còn có thể dụng hợp cơ thể, cung cấp huyết khí kịp thời, bảo đảm thăng cấp huyết khí được thuận lợi.
Tuy rằng có thanh tiến trình, phần trăm nguy hiểm giảm tới mức thấp nhất rồi, nhưng Vương Thăng vẫn cảm nhận được tác dụng của Ngũ Tàng Thần.
Tuy rằng Ngũ Tàng Thần vừa mới ra đời nhưng cũng đã dần dần bắt đầu phát huy tác dụng.
Lần thăng cấp huyết khí lần này, Ngũ Tàng Thần cũng có được chỗ lợi, từ “28%” tăng lên “34%”. Tuy rằng không tiến bộ được nhiều như “Luyện Tinh Hóa Khí hay Luyện dược” nhưng cũng xem như không tồi.
Tiến bộ lớn nhất phải nói đến “Chân Thể”.
Lần lột xác này của Vương Thăng càng có khuynh hướng chỉnh thể, cho nên “Chân Thể” đại diện cho cơ thể được chỗ tốt lớn nhất, từ tiến độ “22%” đạt tới “36%”, tăng lên 12% trong một lần.
Độ khó để Chân Thể tăng lên không thể nhanh hơn giai đoạn luyện dược được. Tăng nhiều như vậy, đối với Vương Thăng cũng là một niềm vui lớn.
Cho dù là “Ngũ Tạng Uẩn Thần” hay là “Chân Thể” tăng lên đều có chỗ tốt đối với hắn.
Ngũ Tàng Thần làm Vương Thăng thao tác lực lượng đơn giản hơn. Dù lần này tăng lên nhiều như vậy nhưng hắn cũng không cảm thấy có lực lượng nào mất kiểm soát, hắn vẫn kiểm soát được lực lượng của mình, hơn nữa về sau còn có khả năng sinh ra thần thông cực kì mạnh.
Chỗ tốt của Chân Thể thì đơn giản hơn nhiều, lực lượng thân thể tăng nhanh, lực phòng ngự thân thể cũng tăng nhanh. Lúc trước hắn không sử dụng thứ gì, chỉ sử dụng tố chất thân thể nhưng chỉ có thể đối kháng với Tông Sư.
Mà hiện tại, cho dù chỉ có thể dùng tố chất thân thể cũng có thể dễ dàng hạ sát Tông Sư.
Người khác hắn không rõ lắm, nhưng Tông Sư như trình độ của Nguyệt, hắn chỉ cần dùng một quyền là có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đây là những lợi ích khi thăng cấp huyết khí, hoàn toàn lột xác.
Tuổi thọ 500 năm đã đạt tới đỉnh của thế giới này rồi.
Còn về phần thực lực, phải chiến đấu với Đại Tông Sư mới có thể biết được. Nhưng hắn tin là dù không đánh thắng cũng có thể rút lui nguyên vẹn.
Mà khi Vương Thăng đang xem xét những tiến bộ của mình, một đám người lén lút đi tới trước mặt hắn.
Đúng là năm người vừa rồi.
Sau khi Vương Thăng thu hồi khí huyết chi lực của mình, áp lực tan đi, vậy mà năm người vẫn còn chưa đi.
Bọn họ cho rằng đó là bảo vật đã hoàn toàn hình thành, tự uế rồi.
Khí huyết chi lực của Vương Thăng hủy diệt xung quanh, bọn họ cho rằng đây là năng lực của bảo vật.
Tiến vào phạm vi bị hủy diệt, mấy người nhìn thấy Vương Thăng. Đôi mắt của bọn họ dường như có chút đờ đẫn, nhưng lời nói nói ra lại rất kiêu ngạo.
“Tiểu tử, ngươi nhìn thấy bảo vật vừa rồi không? Mau giao ra đây, tha cho ngươi không chết!”
Vương Thăng mở bừng mắt, thấy mấy người này.
Vừa nãy hắn cũng cảm thấy có người tiến vào phạm vi huyết khí lực lượng của hắn, loại người này hắn không muốn để ý tới.
Nhưng không ngờ mấy người này lại tham lam đến vậy, tham lam đến mức không có đầu óc, thấy hắn không hỏi thực lực đã bắt đầu uy hiếp.
Sống lâu như vậy, lần đầu nhìn thấy loại người này.
Hắn không để ý đến, thần niệm động đậy, cành cây cháy khô trên mặt đất bị nhấc lên, sau đó dưới sự chỉ đạo của thần niệm, nháy mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén.
Phụt!
Cơ thể của năm người bị xuyên thủng, không có tiếng kêu thảm thiết.
Năm người này chỉ là một đội quân tiên phong, hoàn toàn không cần phải tốn công vô nghĩa, cũng không cần nói chuyện.
Quan trọng nhất chính là người đứng sau “năm người” này.
“Xuất hiện đi, tuy rằng ngươi che giấu rất tốt nhưng vẫn bị ta phát hiện!”
Khi Vương Thăng định dùng thần niệm xử lý năm người này đã phát hiện ra điểm lạ.
Năm người này tuy rằng nhìn như người sống, nhưng thật ra đã mất đi hơi thở của sinh mệnh, đây cũng là lý do tại sao khi bọn họ bị xuyên thủng cũng không phát ra âm thanh gì.
“Ha ha, thật đúng là tàn nhẫn, năm người này là bị ta khống chế, vậy là ngươi có thể giết chết bọn họ luôn.”
Một người mặc áo đen đi ra từ sau một thân cây ở nơi xa, trên khuôn mặt là những thứ như sương mù lại không phải sương mù, làm người nhìn không thấu chân dung.
Thần niệm của Vương Thăng đuổi theo, tra xét chi tiết
Người áo đen không có phản ứng gì, xem ra là không biết tác dụng của thần niệm.
Vì thế Vương Thăng rất dễ dàng đã nhìn ra chi tiết của người áo đen.
“Không phải người?”
Dưới lớp áo của “Người áo đen” không phải là một thân thể người mà là một “Cây người”, chính xác ra là một cái tứ chi hình người được cấu thành từ gỗ.
“Không hổ là kẻ có thể tấn thăng Đại Tông Sư, vậy mà có thể nhìn thấu được ta!”
Cây yêu cười nham hiểm hai tiếng, tiếng nói khàn khàn rất khó nghe.
Nhưng có lẽ là do bị xem thấu nên hắn ta kéo lớp áo choàng xuống, lộ ra thân thể bên trong.
Thân thể bằng gỗ giống như một cái cây già héo úa, trên cây còn có không ít bướu thịt, trong bướu thịt có chất lỏng màu đỏ chảy ra, rơi trên mặt đất phát ra tiếng ăn mòn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo