Khoảng mấy ngày, một nhóm ba mươi mấy người đã quay lại thị trấn An Thủy.

 

Sau khi trở về, Mạc Dương mới phát hiện, huyện An Thủy bị một thế lực chiếm cứ lần nữa, vị trí của thị trấn An Thủy đã chắc chắn nó sẽ bị rất nhiều thế lực để mắt tới.

 

 

Mặc dù thế lực này không cấu kết với yêu thú giống như quan phủ, nhưng mà sức bóc lột thì chỉ có hơn chớ không kém hơn quan phủ, trừ lương thực ra, còn bắt người bình thường tiến vào trong núi tìm linh dược.

 

Cuộc sống không còn tốt như trước kia.

 

Thế lực này chưa tính là quá mạnh, cho nên đoàn người Mạc Dương đã giải quyết những người này rất nhanh, sau đó dĩ nhiên là phân lương chia tiền.

 

“Mạc Dương đại nhân, ngài còn đi nữa hay không?” Một ông già không đi phân lương, mà đi tới trước mặt hỏi Mạc Dương, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

 

Nhìn dân chúng hoan hô và lão nhân trước mặt, Mạc Dương càng nhận ra ý kiến của Tinh là chính xác, nói: “Lão nhân gia, chúng ta không đi!”

 

“Được đó, được đó!” Ông lão rất kích động: “Cảm ơn đại ân đại đức của Mạc Dương!”

 

“Không được, lão nhân gia!”

 

Tinh nhìn tình cảnh này, nụ cười càng tươi tắn hơn.

 

Hắn cũng biết thị trấn An Thủy sẽ bị chiếm cứ, lựa chọn chỗ này khiến cho Mạc Dương dễ dàng giữ vững lòng tin hơn.

 

Hiển nhiên, hiệu quả như bây giờ không phải là quá tốt.

 

Thấy tình cảnh này, chắc chắn Mạc Dương sẽ không đi. Việc này cũng hoàn toàn nằm trong kế hoạch.

 

Tiếp theo chính là “Cao Trúc Tường, Nghiễm Tích Lương, Hoãn Xưng Vương”.

 

Trước tiên cứ bình ổn trong một thời gian sau đó mới nói về những chuyện khác.

 

Dĩ nhiên, cũng không nên nói chín chữ này bây giờ.

 

 

Đối với Mạc Dương, hắn từng nói rằng khi thật sự có đầy đủ sức mạnh, mới có thể che chở càng nhiều hơn người.

 

Thật ra thì hai người cũng không có mâu thuẫn, thậm chí có thể nói tương đối hòa hợp.

 

Đây chính là sự hấp dẫn của ngôn ngữ.

 

Sau khi trấn an dân chúng về nhà, đoàn người của Mạc Dương đi tới huyện nha của thị trấn An Thủy.

 

Tinh tiên sinh, bây giờ nên làm như thế nào?”

 

“Rất đơn giản, tích lũy tài nguyên trở nên mạnh mẽ, chỉ có đầy đủ sức mạnh mới có thể có được nhiều hơn, nếu không, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.”

 

Bây giờ chính là thời kỳ tích lũy sức mạnh đỉnh cao.

 

Bởi vì Thục Châu đang tiến vào thế cục giằng co, Vĩnh Niên Vương hoàn toàn quá bận rộn không có thời gian tới xử lý những chuyện này.

 

“Mạc Dương đại nhân, tiếp theo việc người nên làm chính là đột phá sức mạnh cấp bậc tông sư, chắc người có manh mối rồi phải không?”

 

Đi theo Mạc Dương được một khoảng thời gian, Tinh hiểu rất rõ sức mạnh của Mạc Dương đã đến rất gần tông sư.

 

Chỉ cần một khoảng thời gian, chắc chắn có thể đột phá trở thành võ giả cấp tông sư, hơn nữa chiến lực còn không hề yếu kém, dẫu sao những thứ kỳ ngộ kia cũng không phải là tùy tiện mà có.

 

“Chắc sắp rồi, một hai tháng nữa.” Mạc Dương hiểu rõ về sức mạnh của mình.

 

“Như vậy thì xin chúc mừng Mạc Dương đại nhân trước!”

 

Vừa nói Tinh nhìn về phía đám tiểu đệ của Mạc Dương.

 

 

Thật ra thì đám tiểu đệ này cũng rất có thực lực.

 

Võ giả có thể đi theo Mạc Dương đi đây đó ở khắp nơi trên Thục Châu, hơn nữa còn sống sót, thì chắc chắn sức mạnh cũng không thể yếu đi đâu được.

 

Võ giả cấp tám có hai người, võ giả cấp bảy có mười một người, võ giả cấp sáu có mười lăm người, võ giả cấp năm có bảy người, tổng cộng ba mươi lăm người.

 

Thực lực có vẻ rất ổn, nhưng mà Tinh không hài lòng lắm.

 

“Các ngươi cũng cần tăng sức mạnh lên, người chưa đạt được võ giả cấp bảy, thì ít nhất cũng phải có sức mạnh võ giả cấp bảy, người đạt tới võ giả cấp bảy, tốt nhất nên tăng lên một cấp, vừa hay sử dụng một số thu hoạch gần đây.”

 

“Dạ!”

 

Tuy Tinh không có sức mạnh quá lớn, nhưng đi theo Mạc Dương nên hắn có uy vọng rất cao ở trong đám người.

 

Cho nên đối với loại căn dặn như thế này hoàn toàn không có ai trong bọn họ cự tuyệt.

 

Nhưng mà chuyện Tinh căn dặn còn chưa có xong.

 

Thực lực là căn cơ, nhưng sức mạnh cũng không chỉ bao gồm mỗi võ lực cá nhân, mà còn có cả thế lực.

 

Hắn nhìn về phía Mạc Dương, hỏi: “Mạc Dương đại nhân, chắc là ngài muốn che chở được càng nhiều người hơn đúng không?”

 

Mạc Dương gật đầu.

 

“Vậy thì thu nhận thêm người, mở rộng sức mạnh.”

 

“Bây giờ chúng ta không đủ người sao?”

 

 

Tinh nói: “Vậy phải xem ngài muốn che chở bao nhiêu người, nếu như chỉ che chở đất ba huyện giống như vị kia, thì tất nhiên không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng nếu như muốn che chở càng nhiều người hơn, bây giờ chỉ với những người này thì hoàn toàn không bao giờ đủ dùng!”

 

Hắn đang nói thật, với sức mạnh bây giờ Mạc Dương, che chở hai ba thị trấn thì vẫn không có vấn đề.

 

Nhưng với tình huống Thục Châu bây giờ, một khi Giang Nguyên Thành bị công phá, thì hoàn toàn không đủ đâu.

 

Bây giờ Thục Châu thật sự có ý nghĩa lợi ích khá lớn.

 

“Không đủ sao?”

 

Trước kia Mạc Dương chính là một hiệp khách có vận khí kha khá, cho nên không thật sự hiểu những thứ này.

 

 

0.15557 sec| 2433.43 kb