Hơi nước bị huyết khí lực lượng bốc hơi lên hình như đã bị áp lực của huyết khí giam cầm lại, không còn bay cao trong hình cầu làm bằng huyết khí nữa, dường như là muốn kéo cả không trung xuống dưới.
“G-rào!”
Tiếng rồng ngâm lại vang lên. Trong đám mây mù, hình như có chân long đang bay lượn, lấp ló trong mây và gió.
Không biết huyết khí của Vương Thăng đã hoàn thành lột xác từ bao giờ. Đây là lực lượng khí huyết như long.
Sau khi hoàn thành lột xác, phạm vi càng rộng, uy lực càng mạnh. Áp lực đè nén xuống dưới mặt đất, gần như ép mặt đất thấp xuống một tầng, hình thành một khối đất trũng nho nhỏ.
Hơn nữa, theo sự bổ sung khí huyết của Vương Thăng, con rồng lớn do huyết khí hóa thành đang không ngừng khuếch trương, trở nên mạnh mẽ hơn.
“Long uy” do huyết khí hình thành đã khuếch tán ra ngoài hơn mười dặm, không biết mạnh hơn Huyết Khí Lang Yên bao nhiêu lần.
Phạch phạch phạch!
Chim chóc ở nơi xa xa cũng bay tứ tung. Một số linh thú, yêu thú cũng như thế.
Cảm giác của chúng nó còn nhanh nhạy hơn dã thú bình thường nhiều.
Khu vực bên kia hình như có một con chân long ra đời, dường như chỉ cần ở lại chỗ này thêm một giây đã là mạo phạm với vị kia rồi.
Sẽ chết!
Dưới sự xua đuổi của khu vực tử vong, tất cả sinh linh của khu vực này, chỉ cần có một chút trí tuệ là đã chạy nhanh ra bên ngoài.
Sau đó là người.
Thật ra thì cũng chẳng có gì, vốn dĩ Vương Thăng lựa chọn nơi này bởi vì gần đây không có người, muốn làm gì cũng được.
Nhưng hắn bỏ sót chuyện không biết có bao nhiêu người ở chỗ sâu trong dãy núi này đang tìm kiếm linh dược Thục Châu.
Vĩnh Niên Vương, Linh Kiếm cốc, Thiên Đao Thành và một số thế lực nhỏ khác đều ở đây.
Ở khu vực cách nơi mà Vương Thăng đột phá hai ba trăm dặm, có hai đám người vốn đang giằng co, không khí nặng nề, nhìn có vẻ như sắp vung tay
đánh nhau.
Đây là người của Linh Kiếm cốc và người của Mạc Dương.
Nhưng động tĩnh do Vương Thăng đột phá huyết khí lớn đến nỗi trong phạm vi hai ba trăm dặm cũng có thể cảm giác được. Bởi vì động vật trong núi rừng rất kỳ lạ, đàn chim chóc bay tứ tung ra bên ngoài như che cả bầu trời.
Hai bên đều ý thức thấy có gì đó không đúng nên dừng tay đúng lúc.
Sau đó bọn họ đi tới một nơi cao hơn, nhìn về phương hướng có động tĩnh phát ra.
“Đó là cái gì?”
Rất nhanh đã có người nhìn thấy không trung ở xa xa hình như có một mảng mây mù, bao trùm lên trên cả khu vực ấy, tất cả chim muông đều chạy ra từ chỗ ấy.
Đây là mây mù do huyết khí của Vương Thăng bốc hơi lên, nhìn rất rõ trên trời cao.
“Có đi xem hay không, có thể là bảo vật gì đó…”
Người này còn chưa nói xong đã bị tát một cái vào đầu.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn bảo vật cái gì, đây rõ ràng là một vị cường giả vô cùng mạnh mẽ đang đột phá. Động tĩnh lớn thế này thì chỉ có thể là Đại Tông Sư mà thôi.”
Kiến thức của người của Linh Kiếm cốc không hạn hẹp nên họ biết đây tuyệt đối không phải là tình trạng bảo vật ra đời.
Cảnh tượng như thế này chỉ có thể là do một vị cường giả tu luyện pháp môn kì quái gây ra mà thôi.
Hơn nữa cảnh giới của vị cường giả này rất có thể là Đại Tông Sư.
Trong khoảng cách hai ba trăm dặm, lúc đến đó rau kim châm cũng lạnh rồi, nếu vị cường giả kia cảm thấy mình bị mạo phạm, đập chết bọn họ, vậy thì thật là lợi bất cập hại.
Còn nữa, lần này bọn họ đến Thục Châu không nên quá nổi bật, cho nên cho dù là bảo vật cũng không đến lượt bọn họ đi lấy.
Dù sao thì tính mạng cũng là của bọn họ, không nên vì mạo hiểm mà mất mạng.
Người của Mạc Dương ở bên kia cũng phán đoán giống như thế.
Nhưng kiến thức của bọn họ không uyên bác như người của Linh Kiếm cốc, nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ làm như vậy là do Tinh dặn dò.
“Ngoại trừ việc tìm kiếm linh dược, đừng xen vào bất cứ chuyện gì khác.”
Chỉ vì những lời này nên bọn họ đã sớm quyết định không xen vào bất cứ chuyện gì rồi.
Đương nhiên, nói không xen vào nhưng cũng không có ai đi mà tất cả mọi người tập trung nhìn về đám mây mù bên kia.
Bọn họ đều là võ giả cấp bảy, nhãn lực rất mạnh mẽ cho nên đã nhanh chóng phát hiện ra hình như có thứ gì đó đang bơi lội trong đám mây mù.
“Đó là cái gì vậy? Giao long? Hay là chân long nhỉ?”
“Không thể nào là chân long được, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi, chưa từng có chân long xuất hiện, chỉ là một số phỏng đoán.”
“Nhưng thứ kia nhìn rất giống chân long trong truyền thuyết. Nhưng vì sao nó lại có màu đỏ như máu?”
Không có ai có thể trả lời, nhưng cảnh tượng này lại khiến bọn họ chấn động không thôi.
Nơi này chắc chắn có thứ gì đó rất khủng bố hoặc một vị cường giả rất mạnh, tuyệt đối không thể tiến vào.
Nhưng bọn họ không tiến vào không có nghĩa là người khác không muốn đi vào.
Lòng tham có thể “khuất phục” nỗi sợ hãi.
Luôn có người cho rằng nơi này có bảo vật gì đó, cho rằng thực lực của mình rất mạnh, muốn đi “thử xem”.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo