Nhìn thấy Tông Sư nghe lời như vậy, ánh mắt của hai người trông coi lộ ra một chút sung sướng.
Hai người bọn họ còn chưa đến võ giả cấp bảy, lại có thể nhục nhã võ giả cấp Tông Sư tùy ý như vậy, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy thật sung sướng.
Tông Sư thì đã sao?
Mà chẳng phải khuất phục trước roi của bọn họ thôi.
Không chỉ có như thế, hai ngày này, hai người đã bòn rút được không ít thứ tốt trên người của đám võ giả cấp Tông Sư này ra, nói không chừng có thể tiến thêm một bước trên con đường võ giả.
Bọn họ cũng không ngờ làm người đưa huyết thực lại có thể có chỗ lợi này.
Những người trong tộc đó không muốn tới thì bị thiệt thôi.
Hai người tiếp tục áp giải mười vị Tông Sư đi.
Khi sắp đi đến nơi, đột nhiên bên trong khe núi trời đất rung chuyển.
“Chết tiệt!”
Một giọng nói cực kì khó nghi vang khắp khe núi.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong giọng nói này.
Mảng sương mù dày đặc xung quanh dường như cũng bị giọng nói phẫn nộ này xua tan. Một cái cây lâu năm cao khoảng trăm mét, rộng gần trăm mét hiện ra.
Cái cây to này vô cùng quỷ dị.
Xương trắng làm cành, da người làm lá, đây là một cái cây ma.
Chẳng qua này cây ma này đang vặn vẹo điên cuồng, dường như là phải chịu đựng cảm giác đau đớn gì đó.
Ngay khi nhìn thấy cái cây này, người trông coi lập tức đánh mười vị Tông Sư quỳ xuống, sau đó hai người cũng tự mình quỳ xuống.
“Huyết Hòe Vương đại nhân, đây là huyết thực lần này của chúng tôi, mong ngài nhận lấy cho.”
Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng dâng lên huyết thực là được rồi.
Cái cây ma này, cũng chính là Huyết Hòe Vương nhìn mười hai người quỳ trên mặt đất.
Nó không có chút do dự nào, cành cây bao trùm toàn bộ khe núi kích động, nháy mắt đã nuốt hết mười hai người.
Trước khi chết, hai người trông coi lộ ra biểu cảm không thể ngờ cùng với một chút hiểu ra.
Chuyện tốt như vậy, tại sao lại không ai muốn làm, đáp án đã rất rõ ràng.
Người đưa huyết thực, khi đối mặt với yêu thú, bản thân cũng có nhiều khả năng trở thành huyết thực của yêu thú.
Nhiệm vụ này thật sự có chỗ lợi, nhưng cũng có nguy hiểm.
Sau khi ăn mười hai người, cuối cùng thì Huyết Hòe Vương cũng ngừng lại.
“Áp chế được chưa?”
Dưới một cái cây thật lớn, một cái bóng mặc áo đen mở miệng nói chuyện.
Cái bóng này mặc quần áo giống y hệt với quần áo của Huyết Hòe Vương mà Vương Thăng nhìn thấy.
Cự Thụ Huyết Hòe Vương trả lời nói: “Tạm thời áp chế được rồi, nhưng là Ác Chi Huyết Hòe Vương còn chưa chết được mấy ngày, Nộ Chi Huyết Hòe Vương lại chết tiếp, ảnh hưởng rất lớn tới bản thể, phải cần một thời gian rất dài mới có thể khôi phục.”
“Có thể khôi phục là được. Vết chém lần trước khiến Thiên Lang Vương, Mi Hầu Vương và cả Tham Dục Huyết Hòe Vương đều tử vong, các Yêu Vương khác đều bị thương. Kế hoạch ngay từ đầu vốn là không thể tiếp tục thực hiện, ít nhất phải cần mười năm để khôi phục mới được. Cho nên chỉ cần có thể khôi phục là được, chỉ sợ không thể khôi phục nữa thôi.”
Bóng dáng áo đen không có chút hoảng loạn nào.
Nếu kế hoạch bị hoãn lại, vậy những vết thương có thể khôi phục lại này cũng chẳng tính là gì.
“Chuyện quan trọng nhất lần này là Nộ Chi Huyết Hòe Vương bị đánh chết, đây mới là tổn thất lớn nhất, bên chúng lại mất một chiến lực cấp Đại Tông Sư rồi”
Chiến lực cấp Đại Tông Sư ở trong yêu thú dưới sự áp bách của loài người vốn là không nhiều lắm, bây giờ lại mất đi một người nữa, thật sự có ảnh hưởng không nhỏ đến phe yêu thú.
“Với tính cách của Nộ Chi Huyết Hòe Vương, nó rất dễ coi khinh đối thủ, cũng rất dễ bị nhằm vào, nhưng thực lực của nó lại không kém so với bất kì ai trong chúng ta.
Xem ra thực lực của người đánh chết nó rất mạnh, tạm thời đừng hành động gì nữa, nhưng về sau hoàn thành kế hoạch rồi thì sẽ có thể dễ dàng mà đánh
chết hắn.”
Cái cây lớn hoặc là nói bản thể của Huyết Hòe Vương tuy phải chịu đựng tất cả các vết thương nhưng mà sau khi kết thúc đau đớn, hắn cũng là người bình tĩnh nhất.
Trải qua sự tình lần trước, hiện tại không phải thời cơ ra tay tốt nhất, cho nên phải cần nhẫn nhịn.
“Ta biết rồi. Hỉ Chi Huyết Hòe Vương, trong thời gian tới ta muốn chữa trị vết thương, cũng chỉ có thể giao kế hoạch cho ngươi, cho dù là hội tụ lực lượng, hay là tìm thứ đó trở lại thì cũng phải thật nhanh chóng…”
Nói xong, bản thể Huyết Hòe Vương ngủ say.
Trong khe núi, sương mù lại quay trở lại, chẳng qua lúc này trên vách đá đã không có âm thanh “Soàn soạt”, dường như đây chỉ là một khe núi bình thường.
Hỉ Chi Huyết Hòe Vương nhìn về phía bản thể ngủ say, cũng nhắm hai mắt lại.
Lần này tổn thất không nhỏ, không chỉ có tổn thất hạch tâm của Nộ Chi Huyết Hòe Vương, còn làm kế hoạch không thể không chậm lại lần nữa.
Xem ra phải liên hệ với mấy phân thân khác cẩn thận một chút, nếu lại tử vong một hai cái nữa thì không cần tiếp tục kế hoạch nữa.
Còn về phần người đánh chết Nộ Chi Huyết Hòe Vương, chỉ cần còn cầm hạch tâm sẽ không sợ tìm không thấy, cho nên cũng không cần lo lắng quá.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo