Tinh cũng là tông sư.
Nhưng Mạc Dương có cảm giác, Tinh không phải đối thủ của “Vận Thăng”.
Tinh nghe câu trả lời của hắn thì hài lòng gật đầu một cái, nói: “Đúng là như vậy, có cường giả che chở mới có thể trở thành nơi thật sự yên ổn, Mạc Dương đại nhân người trợ giúp rất nhiều địa phương, nhưng còn nơi nào có thể so được với đất ba huyện này sao?”
Mạc Dương lắc đầu theo bản năng.
Cho dù là nơi Vĩnh Niên Vương Chu Ngô Đồng đang ở cũng không yên ổn bằng đất ba huyện, hắn cũng đã từng quay về xem những địa phương hắn từng cứu trợ, nếu như không phải là miễn cưỡng sống tạm, thì cũng đã biến thành dáng vẻ ban đầu.
“Cho nên, ngài cần tìm một chỗ ổn định lại, dần dần mở rộng thế lực, sau đó mới có thể bảo đảm thật sự bình định!”
Dĩ nhiên mục tiêu Tinh không chỉ là bình ổn một khu vực, mà chính hắn rất rõ ràng, trong một khoảng thời gian ngắn Mạc Dương không tài nào tiếp nhận những thứ này.
Cho nên hắn lập tức ra tay từ thứ Mạc Dương quan tâm nhất.
Không phải ngươi muốn bình định sao?
Dựa theo phương pháp của ta, thì chắc chắn có thể giúp cho một khu vực được yên ổn đến một lúc nhất định, đó là chuyện không thể không cãi.
Dĩ nhiên, Mạc Dương cũng có thể lựa chọn từ bỏ.
Nhưng thứ cũng cần từ bỏ chính là mong muốn “bình định” của hắn, đối với Mạc Dương mà nói quả thật không thể tiếp nhận chuyện này.
Lý tưởng và dã tâm được kết hợp, chỉ có đi lên, nhưng không thể dừng lại được nữa.
Mạc Dương không hiểu nhiều con đường như vậy, nhưng trải qua nhiều chuyện, hắn cũng rất rõ ràng, muốn dân chúng thật sự bình định, làm giống như hắn bây giờ chẳng qua chỉ trị ngọn không trị gốc.
Lý giải như Tinh mới là đúng.
Mạc Dương cúi người ôm quyền, cung kính nói: “Xin tiên sinh dạy ta!”
Hắn biết Tinh là người có đại tài, cũng có sức mạnh, cho nên rất nghe ý kiến của Tinh.
Tinh lộ ra vẻ tươi cười nói: “Đầu tiên là là cần một khu vực, thị trấn An Thủy của phủ Bạch Dương rất tốt, cách ba huyện rất gần, có thể bảo đảm cung ứng cho một số vật liệu, đồng thời cũng sẽ không xúc phạm đến tông sư của ba huyện.”
“Không chỉ có như vậy, huyện An Thủy có một mặt là Lâm Giang, hai mặt có núi bao bọc, tương đối phồn hoa đồng thời còn dễ thủ khó công, rất thích hợp để làm nơi bình ổn.”
Tinh đã tính toán xong hết.
Chỗ tốt của địa phương này có thể không chỉ như vậy.
Phủ Bạch Dương còn cách xa thủ phủ của thành Thiên Phủ Thục Châu, hơn nữa không có nằm trên con đường hành quân chủ đạo, không thể có một nơi phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang nào có thể thích hợp để tránh bị những thế lực trong đại chiến chú ý hơn nữa.
Dĩ nhiên, bây giờ tạm thời còn không cần phải nói những lời này.
Loại vật như dã tâm này, chẳng phải cũng cần đào tạo từ từ hay sao?
Bây giờ thứ cần làm chính là để cho Mạc Dương chiếm giữ thị trấn An Thủy.
Lúc trước bọn họ cũng từng đi qua thị trấn An Thủy, nơi đó có Huyện lệnh và yêu thú cấu kết với nhau, hiến tế dân chúng.
Nhưng mà con yêu thú kia cũng chưa có cường đại như ác giao, Mạc Dương dẫn người chém chết con yêu thú kia, giải quyết tất cả mọi chuyện, rất được dân chúng địa phương hoan nghênh, trở về cũng sẽ không có bất kỳ trở ngại gì.
Bây giờ vấn đề duy nhất chính là được Mạc Dương đồng ý.
Nhưng mà Mạc Dương cũng không có khiến cho Tinh thất vọng, cuối cùng Mạc Dương gật đầu một cái.
“Được, vậy thì trở về thị trấn An Thủy!”
Trải qua nhiều như vậy, hắn cũng biết giải quyết vấn đề của một địa phương thì nhanh, nhưng trong một hoàn cảnh lớn thì không có tác dụng mấy.
Như vậy, còn không bằng canh giữ một chỗ, bảo đảm chỗ đó bình định.
Hắn nhìn về phía người đi theo mình, nói: “Các huynh đệ, ban đầu định mang các ngươi giải quyết chuyện bất bình, nhưng mà bây giờ xem ra đã không làm được, ta muốn đến thị trấn An Thủy với Tinh tiên sinh…”
Mạc Dương nói tóm lược lại chuyện một lượt.
“Không biết các vị huynh đệ bằng lòng đi theo ta hay không?”
“Lão đại, cái này còn phải nói sao?” Lúc này có người trả lời.
“Huynh đệ không muốn cũng tuyệt không ép buộc, chúng ta vẫn là huynh đệ!” Mạc Dương nhấn mạnh lần nữa.
“Lão đại, chúng ta đi theo chính là người như huynh đây, không cần nhiều lời, huynh đi nơi nào, chúng ta sẽ đi nơi đó!”
Không có một người định rời đi, toàn bộ xung phong lên định đi theo Mạc Dương đi thị trấn An Thủy.
Gương mặt ẩn giấu dưới hắc bào của Tinh bật cười.
Những chuyện này đều đã được hắn dự đoán trước.
Thứ đáng tin nhất chính là cảm tình, thứ không đáng tin nhất cũng là cảm tình, thế nên phải biết cách lợi dụng thứ này.
Tinh không tính can thiệp vào nó, bản thân Mạc Dương cũng đã làm đủ tốt.
Những người này đều là thành viên nòng cốt trong tương lai.
“Đã như vậy, vậy thì đi quay về đi, quay lại thị trấn An Thủy, ta nhớ lần ở thị trấn An Thủy trước cũng đã là nửa năm trước rồi phải không?”
Mạc Dương vẫn là rất mong đợi được quay về.
Điều này có ý nghĩa là một khởi đầu mới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo