Tất nhiên Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành sẽ gây ra trận chiến tiếp theo rất nhanh.
Thục Châu sẽ không hòa bình quá lâu.
Mà tình hình thực tế cũng giống như phỏng đoán của Vương Thăng, hai phe sức mạnh đang đến gần Thục Châu nhất, cho nên hiểu rất rõ cuối cùng tình hình của Thục Châu như thế nào.
Có thể nói là linh dược khắp nơi, cơ duyên rộng mở.
Dù cho cuối cùng không cách nào độc chiếm Thục Châu, nhưng chắc chắn họ cũng phải chia nhau một chén canh.
Tài nguyên ở đâu thì cũng thiếu thốn, đặc biệt là Thục Châu bây giờ đang trong trạng thái như trẻ sơ sinh, có rất nhiều dược vương được sinh sôi.
Người của thế lực hai bên rất thèm thuồng.
Nhưng mà tạm thời lại không có cách nào đột phá Giang Nguyên Thành, cho nên người trong thế lực của hai nhà thảo luận, cứ việc tổ chức đội ngũ hơn trăm người, định bí mật tiến vào phạm vi của Thục Châu, tìm kiếm tài nguyên quý hiếm.
Hơn trăm người này cũng không phải là những người linh linh tạp nham tiến vào Thục Châu để tìm cơ duyên kia.
Bọn họ nắm trong tay trang bị tầm bảo có phẩm chất riêng biệt, có thể tìm được nơi có linh dược đông đúc, sau đó sẽ tiến hành rà soát, hiệu suất cũng cao hơn võ giả bình thường không biết đến nhường nào.
“Mục đích chúng ta tiến vào Thục Châu chỉ có một, đó chính là tìm tài nguyên, cố gắng hết sức đừng gây chuyện, cũng không cần đến gần phạm vi thế lực nòng cốt của Vĩnh Niên Vương, cho đến khi đại quân đánh vào.”
Người dẫn đầu đoàn người biết rằng thật ra mình rất khó ràng buộc những võ giả này.
Vĩnh Niên Vương đã có ý định hạn chế thế lực võ giả muốn đi vào Thục Châu.
Thiên Đao Thành và Linh Kiếm cốc thì càng bị Vĩnh Niên Vương theo dõi gắt gao hơn, người đưa vào Thục Châu trước kia cũng đã bị cắt giảm đi không ít, hai thế lực muốn đi vào Thục Châu cũng phải trả giá rất nhiều.
Tất cả mọi người đều biết, lợi ích lần này tiến vào không nhỏ, hơn nữa lợi ích còn phải do bản thân mình tranh đoạt, vì vậy trên thực tế nếu nói thật sự hạn chế được những người này là điều không thể nào.
Nhưng làm việc dẫn dắt đoàn người nên hắn vẫn phải nhắc nhở một lượt.
Nếu như tự tìm đường chết cũng không phải chuyện liên quan đến hắn.
“Trên bản đồ trong tay các ngươi có một ít ký hiệu đánh dấu chỗ có thể có cường giả, sau khi tiến vào những địa phương kia thì khiêm tốn một chút là được, nếu như không biết kiêng kỵ chút nào thì tự gánh lấy hậu quả… Bây giờ, đi theo ta tiến vào Thục Châu…”
Cũng không biết Vĩnh Niên Vương đã dùng thủ đoạn gì, đã phong tỏa đất Thục Châu rất chặt chẽ, những nơi có thể cho người tiến vào luôn luôn có người canh giữ, còn lại thì toàn là những vách đá, tông sư cũng không tài nào tùy tiện tiến vào.
Linh Kiếm cốc, Thiên Đao Thành dùng bỏ ra cái giá rất lớn mới có thể đưa khoảng trăm người này vào Thục Châu.
Lần này đi vào sẽ có nguy hiểm, nhưng mà lợi nhuận lại lớn hơn nguy hiểm rất nhiều.
Vì vậy trên thực tế, võ giả đi vào toàn là người được hai thế lực tương đối coi trọng, người có sức mạnh thấp nhất cũng đã là võ giả cấp bảy.
Hai bên thế lực mỗi bên có một võ giả cấp tông sư, phân chia nhau dẫn đầu đoàn đội, bọn họ cũng không dám đi vào quá nhiều, dẫu sao võ giả cấp tông sư cũng không phải cải trắng, nên càng dễ bị phát hiện hơn.
Sau khi tiến vào Thục Châu, đa phần trăm người này đều tự hành động thành thạo, chui vào trong các núi lớn, bắt đầu tìm các loại linh dược, kể cả dược vương, dùng trang bị tầm bảo trong tay.
Toàn bộ linh dược đã lấy được đều có thể tự sử dụng để gia tăng sức mạnh, cho nên ai nấy đều rất tích cực.
“Nơi nguy hiểm… dãy núi Thiên Hoành, hồ Thiên Sơn… khu vực ba huyện?”
Dường như tất cả mọi người đều thấy được một nơi kỳ quái như vậy từ trên bản đồ.
“Khu vực ba huyện, ba huyện Lộc Thủy, Điệt Thủy, Vĩnh An, có một võ giả cường đại đang ẩn náu, có thể đi, nhưng không nên gây chuyện, cố gắng khiêm tốn hết sức có thể.”
Những nơi khác đều là những nơi núi rừng sông hồ, chỉ có cái gọi là khu vực ba huyện này mới là nơi tập trung dân cư.
Chỗ này còn cách nơi mình tiến vào rất gần, chỉ cách có vài trăm dặm, nhưng nơi này hơi hiểm trở.
Nếu như không phải tìm linh dược, thì đã có người không kìm chế lòng hiếu kỳ của mình.
Dĩ nhiên cũng có người lơ là, kể cả là yêu thú cũng không sợ, cho dù chúng có võ giả cấp tông sư cũng không dám tùy tiện ra tay với võ giả là con người như bọn họ.
Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành cũng không phải là thế lực nhỏ gì.
Trong thiên hạ, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ phải dè chừng cân nhắc một chút khi đối diện với bọn họ.
…
Trên thực tế thì nội bộ của Thục Châu không có một ai hay biết có một nhóm người tiến vào như vậy.
Bởi vì bản thân Thục Châu cũng đang bắt đầu rối loạn.
Vĩnh Niên Vương đối phó với người của Linh Kiếm cốc và Thiên Đao Thành bằng phần lớn tinh lực của mình, còn đang điên cuồng vơ vét tài nguyên của cải ở Thục Châu, gần như không quan tâm chuyện nội bộ của Thục Châu như thế nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo