Nơi nào cũng có yêu thú chiếm cứ, thế nhưng sức mạnh nội bộ của võ giả Thục Châu lại suy bại, hoàn toàn không tài nào đối phó được chúng.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, không nói đến chuyện có yêu thú chiếm cứ, còn có một vài nơi có cả quan phủ vơ vét của dân, thậm chí còn hợp tác với yêu thú.
Hơn nữa loại thôn có võ giả giống như trại Thanh Sơn này thì cũng chỉ có số ít, còn lại thì đa phần dân chúng cũng không dám trốn vào núi sâu dù có muốn đi chăng nữa.
Trong núi sâu nguy hiểm, nếu như không có cường giả che chở thì chắc chắn có nguy hiểm không hề ít hơn bên ngoài bao nhiêu, thậm chí có thể còn bị tiêu diệt nhanh hơn khi ở bên ngoài.
Trước đó trại Thanh Sơn gặp phải bầy sói chính là dẫn chứng thực tế nhất.
Cuộc sống dân chúng như ở trong dầu sôi lửa bỏng, chắc chắn đất ba huyện chính là thế ngoại đào nguyên hơn những nơi kia.
Không ít thế lực nhỏ hoặc là thương nhân có tin tức nhanh nhạy, gần như tất cả đã mang người trong nhà đi về đất ba huyện.
Ba huyện có dân số tăng đột biến.
Nhưng còn có nhiều người không biết tin tức, hay nói đúng hơn chính là hoàn toàn không có năng lực đi xa.
Cho dù có nhưng quan phủ không cho chép rời khỏi, cho dù có nhưng không có võ lực đủ mạnh, sợ nửa đường gặp phải yêu thú, bị thổ phỉ bắt, hay là có nhưng mà trong nhà không có đầy đủ lương thực, đi xa tức là tự tìm cái chết, chỉ có chết ở dọc đường.
Nhắc tới thì lại buồn cười, Thục Châu trong ba năm này ngoại trừ ban đầu có tuyết bất thường ra, thì trên thực tế luôn mưa thuận gió hòa, lương thực cũng luôn có sản lượng rất tốt.
Thế mà thậm chí đa phần dân chúng cũng còn một số khó khăn khi duy trì cuộc sống của mình.
Người yếu kém sẽ bị người ta ăn hiếp, chỉ cần người không đủ sức mạnh, thì thực tế không giữ lại được chút lương thực nào.
Kết quả sau cùng chẳng phải là khởi nghĩa vũ trang.
Ở đất Đại Chu này, có thể nói trước mắt Thục Châu là nơi khởi nghĩa tốt nhất.
Mặc dù quan phủ vẫn còn võ lực nhất định, nhưng lúc trước bị rơi vào đại chiến, đã bị tiêu hao quá nhiều.
Còn những nơi nhỏ thì còn lại thì võ giả không mạnh, cho nên chỉ có thể dựa vào số người để liều chết.
Mà nơi khá lớn thì không làm được điều này, võ giả thật sự là ưu thế quá lớn.
Một số nơi hơi sầm uất đều có tất cả gia tộc võ giả lớn nhỏ, những người đó là người có lợi ích, thì chắc chắn sẽ không làm phản, một số quân khởi nghĩa không sống nổi bị trấn áp rất dã man.
Mà chính là vào lúc này, một người xé trời xuất thế.
Mạc Dương!
Mạc Dương đi đến các địa phương của Thục Châu, giải quyết các loại yêu thú, đánh ngã tham quan ô lại, trợ giúp rất nhiều người, mặc dù không đến mức khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng là cho một cơ hội sống sót, bên trong một số khu vực nhất định Mạc Dương có danh vọng rất lớn.
Lúc trước Vương Thăng và Mạc Dương gặp mặt, bên người Mạc Dương chỉ có mười mấy người.
Bây giờ số người đi theo bên người hắn đã vượt qua ba mươi người, hơn nữa ai nấy cũng là võ giả, võ giả sức mạnh thấp nhất cũng đã cấp năm.
Mà bản thân Mạc Dương võ giả cấp bảy ngày trước trở thành võ giả cấp chín, chỉ cách tông sư một bước xa.
Những tiểu đệ của hắn đã đạt tới võ giả cấp bảy, cũng đã có mười mấy người có thể phóng khí huyết ra ngoài người.
Cho dù đặt tại đâu thì đây cũng là một lực lượng không kém, thậm chí còn cường đại hơn bất kỳ nhà nào trong ba đại gia tộc.
Không chỉ là như vậy, quan trọng nhất là có một người mặc hắc bào đi theo Mạc Dương.
Hắn không lộ gương mặt, nhưng từ vẻ mặt người chung quanh có thể thấy được, hắn rất được tôn kính.
Mạc Dương cũng rất tôn sùng người này, lâu lâu cũng sẽ hỏi ý kiến này nọ.
“Tinh tiên sinh, tiếp theo nên đi đến đâu?”
Tinh!
Người mặc hắc bào chính là Tinh - đồng môn Nguyệt, hắn đã tìm được thiên mệnh chi tử của mình, chính là Mạc Dương.
“Tiếp theo là tìm một chỗ để ổn định lại, thời cơ đã đến!”
“Ổn định lại, Tinh tiên sinh, chắc hẳn còn có rất nhiều nơi vẫn chưa được giải cứu…” Mạc Dương có một chút do dự.
Tinh rất thản nhiên nói: “Ngươi biết nơi yên ổn nhất ở Thục Châu là chỗ nào không?”
Mạc Dương bật thốt lên, nói: “Ba huyện Lộc Thủy, Điệt Thủy, Vĩnh An!”
Trong giọng nói của hắn còn mang chút tự hào, mặc dù không có ra sức mạnh nhiều, nhưng hắn cũng góp một chút lực vào ba huyện.
Ba huyện an ổn như bây giờ, hắn cũng hay biết.
Tinh lại tiếp tục nói: “Tại sao ba huyện là nơi an ổn nhất?”
“Bởi vì… có một vị cường giả trấn áp, cho nên những người khác cũng hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đắc tội vị cường giả nào đó.” Về điểm này thì Mạc Dương vẫn biết rõ ràng, dẫu sao đất ba huyện có một vị cường giả ẩn náu đã không phải là bí mật gì quá lớn.
Thậm chí hắn cũng biết người cường giả này là ai.
Vận Thăng, không biết cái tên này có phải là tên thật hay không, nhưng hắn có ấn tượng rất là sâu sắc.
Đó là người mạnh nhất hắn từng gặp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo