Khi điều động huyết khí, quanh người Vương Thăng xuất hiện một lực lượng khủng bố, ánh sáng màu đỏ hồng bao phủ xung quanh hắn, làm hắn hóa thành một mặt trời nóng cháy.

 

Công kích bằng hoa và cành của Huyết Hòe Vương còn chưa tới gần Vương Thăng trong vòng trăm mét đã bị hủy diệt hầu như không còn.

 

“Hoa máu” bị bốc hơi, nháy mắt cành đã bị thiêu đốt, sau đó hóa thành tro tàn đen nhánh, biến mất trong không khí.

 

Lần đầu tiên tiến công của Huyết Hòe Vương không phát huy được chút hiệu quả nào.

 

Nhưng mà Vương Thăng không thả lỏng cảnh giác, Huyết Hòe Vương chỉ đang thử thôi.

 

Quả nhiên khi Huyết Hòe Vương nhìn thấy công kích của mình bị hóa giải, thân thể cao lớn lại bật cười. Tiếng cười của hắn ta chấn động cả không gian.

 

“Ha ha ha, không hổ là công pháp mà ta nhìn trúng, ta càng ngày càng muốn nó rồi đấy!”

 

Nó đã nhìn ra công pháp này của Vương Thăng có thể khai phá huyết khí lực lượng một cách cực đại, công pháp này quả thực rất hợp với hắn ta, nhất định hắn ta phải có được nó.

 

 

“Thao Thiên Huyết Hải!”

 

Huyết Hòe Vương lại tấn công thêm một lần nữa, vô số cành lá ngưng tụ, quấn lại với nhau, phủ kín toàn bộ mặt đất, sau đó lao về phía Vương Thăng như một cơn sóng.

 

Những cơn sóng do cành cây tạo thành quay cuồng, vặn vẹo, khi về phía sau, dường như là sóng cây như muốn chiếm cả bầu trời, áp bách không gian.

 

Cho người ta cảm giác bị ép đến nghẹt thở.

 

Đương nhiên Vương Thăng không thể chậm trễ được.

 

“Bát Cực Quyền, Hạc Bộ Thôi Sơn Ổn!”

 

Mỗi một chiêu thức của Bát Cực Quyền đều vô cùng mạnh mẽ. Khi Hạc Bộ Thôi vừa ra, nắm đấm mãnh liệt xé tan không khí, mang theo cả gió, khí huyết chi lực bùng nổ, làm cơn gió này càng hung hãn hơn, hình thành vô số trận gió giống như lưỡi dao sắc bén, dường như muốn cắt đứt cả không trung.

 

Nơi mà trận gió đi qua để lại vô số khe rãnh bén nhọn, ngay sau đó va chạm với biển máu và sóng cây của Huyết Hòe Vương.

 

Rầm!

 

Hai bên va chạm khiến mọi thứ xung quanh bị nhấc lên, gây ra tổn thất cực lớn. Cây cối trong phạm vi nghìn mét đều bị hủy diệt, không còn chút dư thừa nào.

 

Lực lượng hai bên giằng co nhau.

 

Nhưng Hạc Bộ Thôi tên là Hạc Bộ Thôi Sơn Ổn cũng không phải không có nguyên nhân.

 

Sau khi giằng co được một lúc thì Bát Cực Quyền của Vương Thăng vẫn mạnh hơn, trận gió cắt nát tất cả cành cây hình thành nên sóng máu.

 

 

Cơn sóng làm bằng máu ngập trời của Huyết Hòe Vương nháy mắt đã biến mất.

 

Không chỉ như thế, trận gió còn đang tiếp tục đi đến, sau đó va chạm vào bản thể của Huyết Hòe Vương, chém mất vài cành khô của Huyết Hòe Vương.

 

“A! Chủ thể của ta, đau quá… Lừa ngươi thôi!”

 

Đầu tiên là Huyết Hòe Vương giả vờ ra vẻ đau đớn, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, lại tiếp tục bật cười nham hiểm.

 

Thân cây bị trận gió của Vương Thăng cắt nát lại mọc lại như cũ, dường như là chưa từng bị thương.

 

Đây mới át chủ bài lớn nhất của Huyết Hòe Vương.

 

Thân là Yêu Vương hệ thực vật, điểm mạnh nhất của hắn ta chính là năng lực tái sinh của mình. Có năng lực này, hắn ta gần như có thể vô địch trong giới Đại Tông Sư!

 

“Tái sinh đúng không?”

 

Vương Thăng nhìn Huyết Hòe Vương đã khôi phục lại, không hề hoảng loạn chút nào.

 

Cũng không biết cái gọi là tái sinh này như thế nào so với tính chất hủy diệt của khí huyết chi lực.

 

Bát Cực Quyền vừa rồi hắn không sử dụng khí huyết chi lực ra bên ngoài, cũng không vận dụng thế quyền.

 

“Bát Cực, Hủy Diệt Băng Quyền!”

 

Băng quyền là tượng trưng cho sự mạnh mẽ hung hãn của Bát Cực Quyền. Vương Thăng di chuyển bước chân, giẫm một cái, đất rung núi chuyển, dường như muốn lật úp toàn bộ mặt đất.

 

 

Thế quyền hủy diệt lộ ra, nhanh chóng bị Vương Thăng ngưng tụ trong khí huyết chi lực.

 

Huyết Hòe Vương cảm thấy không thích hợp, lập tức ra tay định ngăn cản.

 

Vô số cành cây hội tụ thành một mũi tên gỗ đâm về phía Vương Thăng.

 

Nhưng động tác này của Vương Thăng nhìn như có vẻ rất lâu, thật ra lại chỉ diễn ra trong một giây. Hành động của Huyết Hòe Vương rất nhanh, nhưng hiện tại cũng đã không thể ngăn cản Vương Thăng.

 

Ầm!

 

Thế của băng quyền cuốn với tất cả khí huyết chi lực bay đi, sau đó dường như hóa thành một con rồng khổng lồ, một con rồng bằng thế quyền và cả khí huyết.

 

Dường như Huyết Hòe Vương đã nhìn thấy một con rồng hùng vĩ gầm với hắn ta. Mũi tên gỗ to lớn của nó vừa tiếp xúc với “chân long” đã bị hủy diệt trong nháy mắt.

 

Sau đó nháy mắt thế quyền đã đến trước mặt hắn ta.

 

Ầm!

 

Thế quyền đánh trực diện vào cành khô của chủ thể Huyết Hòe Vương.

 

Huyết Hòe Vương dùng hết toàn lực ngăn trở, không cho quyền thế đả kích đến thân thể của mình phía trên.

 

Nhưng những cách đó đều là phí công.

 

Huyết Hòe Vương bị đánh bay ra xa vạn dặm, lực lượng thế quyền sáng lập một “Con đường” trong rừng rậm cho hắn ta.

 

Ngay sau đó, Huyết Hòe Vương còn chưa kịp phản ứng lại, thế quyền của Vương Thăng đã nổ tung, bao phủ toàn bộ thân thể khổng lồ của hắn ta, cuốn một đám bụi mù lên.

 

 

Sau khoảng mười lăm phút, gần như tất cả bụi mù tan đi, thân thể tàn phá của Huyết Hòe Vương mới lộ ra.

 

 

Chương 311: Sự đáng sợ của thế quyền hủy diệt 2

 

 

Nửa đoạn trên của bản thể cây hòe cao hơn trăm mét đã biến mất.

 

Mà nửa đoạn dưới cũng rách tung toé, che kín các vết bỏng cháy, xuyên thủng. Hiển nhiên nửa dưới thân cây tuy được giữ lại nhưng cũng bị thương rất nặng.

 

Lúc này Vương Thăng đã đi tới gần bản thể của Huyết Hòe Vương, dẫm lên.

 

“Đã chết?”

 

Hắn không tiếp tục công kích, muốn kiểm tra chút xem.

 

Cũng chính là lúc này, phần dưới của Huyết Hòe Vương xuất hiện một gương mặt khủng bố, sau đó gương mặt này mở miệng.

 

“Ha ha ha, sao ta có thể chết được, Huyết Hòe Vương ta là mạnh nhất, chắc hẳn ngươi không thể sử dụng chiêu thức vừa rồi nữa đúng không? Chỉ cần ta tái sinh, nhất định ngươi phải chết!”

 

Vừa rồi Huyết Hòe Vương thật sự suýt chút nữa bị giết chết.

 

Khí huyết chi lực được luyện ra từ thế quyền và cả Hóa Long Huyết Khí thật sự là quá khủng bố. Huyết Hòe Vương không muốn đối mặt với cái hơi thở hủy diệt tất cả này thêm một lần nào nữa.

 

Bất quá hắn ta cảm thấy chiêu thức khủng bố như vậy chắc chắn không thể sử dụng lần thứ hai. Nếu không hắn đã sớm công kích lần thứ hai, cho nên không sợ gì cả.

 

 

Sau khi nghe xong, Vương Thăng không nói gì.

 

Tái sinh?

 

Vương Thăng cứ nhìn như vậy, chỉ là âm thầm ngưng tụ thế quyền.

 

Không thể dùng lần thứ hai?

 

Trên thực tế, chiêu thức này tuy rằng không phải là công kích bình thường nhưng cũng không tiêu hao nhiều lực lượng của hắn đến vậy.

 

Nếu còn có thể tái sinh, hắn thưởng Huyết Hòe Vương mười lần tám lần cũng chẳng sao.

 

Huyết Hòe Vương thấy Vương Thăng không phản bác, trong lòng càng là chắc mẩm ý nghĩ của chính mình là đúng.

 

Sau đó hắn ta nhanh chóng sử dụng lực lượng của chính mình bắt đầu tái sinh.

 

Nhưng rất nhanh, hắn ta đã phát hiện ra chỗ không đúng.

 

Ở chỗ mà hắn ta bị lực lượng kia đánh trúng dường như có một lực lượng như giòi trong xương bám vào, không ngừng mà phá hư, hủy diệt, ngăn cản mình tái sinh.

 

Mỗi lần tái sinh một chút sẽ bị lực lượng này ăn mòn.

 

Không chỉ có như thế, lực lượng này còn đang không ngừng ăn mòn thân cây của hắn ta. Chỉ cần có thời gian, có lẽ có thể ăn mòn hắn ta đến chết.

 

Huyết Hòe Vương luống cuống.

 

Lực lượng tái sinh mà hắn ta tự hào nhất không thể phát huy tác dụng.

 

Vương Thăng thấy Huyết Hòe Vương không làm gì, bật cười, nói: “Không phải ngươi có thể tái sinh sao?”

 

Ta muốn…”

 

 

Huyết Hòe Vương còn chưa nói xong, nắm đấm của Vương Thăng đã bay đến.

 

Hắn chỉ muốn kiểm tra xem thế quyền hủy diệt của mình có thể làm được gì. Nếu bây giờ đã kiểm tra xong rồi, đương nhiên không còn cần phải nói điều gì vô nghĩa nữa.

 

Ầm!

 

Huyết Hòe Vương biết chính mình không khả năng sống nên nói với giọng nói oán hận: “Ta nhất định sẽ còn tìm thấy ngươi!”

 

Nói xong câu này, Huyết Hòe Vương đã hoàn toàn tan biến.

 

Đương nhiên Vương Thăng cũng nghe thấy “Di ngôn”.

 

“Tìm được ta lần nữa?”

 

Thật ra những lời này rất dễ đoán.

 

Có lẽ Huyết Hòe Vương còn chưa chết thật sự, rất có khả năng thân thể này chỉ là một phân thân.

 

Quả nhiên không thể khinh thường yêu thú cấp Đại Tông Sư.

 

Đương nhiên, khi giết Huyết Hòe Vương, Vương Thăng không hề hối hận chút nào, hắn không phải người thích ngồi chờ chết.

 

Hơn nữa vừa rồi hắn còn chưa sử dụng hết sức lưc, thậm chí còn không cầm vũ khí.

 

Cho dù bản thể của Huyết Hòe Vương có tìm tới cũng chưa chắc không phải đối thủ.

 

Hơn nữa Huyết Hòe Vương cũng không thể tìm thấy hắn dễ dàng như vậy vậy.

 

Chẳng mấy chốc, hắn đã cảm thấy thật nhẹ nhõm.

 

 

“Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, hiện tại là thời gian của chiến lợi phẩm!”

 

Trong một khe núi bí ẩn.

 

Bên trong khe núi tràn ngập sương mù, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị lạc trong đó.

 

Vách đá bên cạnh phát ra tiếng soàn soạt, dường như có thứ gì đó đang leo lên, làm người nghe thấy nổi da gà.

 

Mà dưới cảnh tượng quỷ dị này, một hàng mười người chết lặng mà đi bên trong khe núi. Bọn họ bị trói chặt, có hai người đi cạnh trông coi.

 

Chỉ cần người có kiến thức rộng một chút là sẽ biết thứ trói bọn họ gọi là một thứ tên là Phược Thần Thiết. Tác dụng của nó rất đơn giản, dùng để trói buộc võ giả cấp Tông Sư.

 

“Đó là cái gì?”

 

Một trong những người bị trói nhìn thấy thứ trên vách đá.

 

Trên vách đá, có vô số con vật nhìn như sâu lông bao trùm, nhúc nhích không ngừng, dường như có sinh lực rất dồi dào.

 

Vị Tông Sư này lập tức ngã ngồi xuống mặt đất, hình như là bị khung cảnh này dọa sợ.

 

Mà sau khi ngồi xuống mặt đất, vị Tông Sư này phát hiện mặt đất cũng bị thứ này bao trùm.

 

Nhưng không có người trả lời câu hỏi của hắn, trả lời hắn chỉ có một roi.

 

Vút!

 

Roi được chế tạo đặc biệt, để lại một vết máu dài trên thân thể của Tông Sư.

 

“Cái gì mà Tông Sư chứ, nhát như thỏ đế!”

 

 

Người trông coi bọn họ không khách sao chút nào, nhổ luôn một ngụm nước bọt lên trên vị Tông Sư này.

 

“Đứng lên, đi nhanh đi!”

 

Vị Tông Sư ngã xuống nhất không dám phản kháng, vội vàng đứng lên, tiếp tục đi. Dã tâm của hắn, lòng tự tôn Tông Sư của hắn đã bị dập nát từ lâu rồi.

 

 

0.11684 sec| 2491.234 kb