Chương 477. Quái vật hành tinh khác (2)

 

Thượng Ất nghĩ đến đây, trong lòng ớn lạnh, không thể tượng tưởng được mẹ con Trần Phóng và những người khác sẽ lo lắng như thế nào khi anh bị mắc kẹt ở vùng đất cằn cỗi này, bắt buộc phải rời khỏi nơi này trong vòng ba ngày, nhưng mà đầu tiên là phải tìm được tinh hà để có thể sạc được chiếc vòng cổ bằng bạc…

 

Đi về phía trước, Thượng Ất vô thức chạm vào sợi dây chuyền bạc trên tay. Sản phẩm công nghệ của người hành tinh khác từ chiếc chiến cơ màu bạc này từ khi đến nơi này trở nên rất hoạt bát, nó không ngừng vặn vẹo trong tay anh, thích thú như một đứa trẻ trở về nhà vậy.

 

Nhưng thời gian thuận lợi chẳng kéo dài được bao lâu, khi Thượng Ất định dùng nó định vị và tìm đường rời khỏi đây thì sợi dây chuyền bạc đột nhiên không có phản ứng nữa, mặc cho Thượng Ất gõ vào nó thế nào, nó vẫn bất động giống như là đang ngủ say. Thượng Ất nhớ lại lời nói của Cao Trác Nhiên, anh cẩn thận kiểm tra mặt ngoài trong suốt như ngọc của chiếc dây chuyền bạc thì phát hiện ra rằng ánh sáng bên trong gần như đã tắt hoàn toàn, chỉ có một chút sánh sáng có thể nhấp nháy vài phút một lần, giống như đèn báo nhấp nháy khi điện thoại di động trên Trái Đất bị hết pin.

 

Đến lúc đó, rốt cuộc Thượng Ất có thể chắc chắn rằng sợi đây chuyền bạc này đã không còn năng lượng nữa. Nhưng mà chuyến đi này Thượng Ất đi rất vội nên trên người không mang theo tinh thể năng lượng, túi tinh hồn năng lượng đặc biệt cũng bị bỏ lại trong tòa nhà, một viên cũng không có đem đi.

 

Không còn cách nào khác, phải tìm con mồi để bổ sung năng lượng rồi, nhưng câu hỏi đặt ra là nơi này có thú thoái hóa không, trong cơ thể thú thoái hóa có năng lượng tinh hà không? Cho dù có năng lượng tinh hà, thì với trạng thái hiện tại, có thể đảm bảo trong trận chiến giết chết được đối thủ mà không bị thương không?

 

Rắc rối… Thượng Ất lấy tay đập vào đầu, các nhân tố không chắc chắn được bây giờ khiến anh rất đau đầu. Ngay cả khi thành công tìm được hạt

 

 

tinh thể năng lượng và sạc điện cho chiếc dây chuyền bằng bạc này vậy thì sử dụng thứ này như thế nào?

 

Thượng Ất hoàn toàn không có manh mối nào cho những câu hỏi này, người duy nhất có thể sử dụng vật này trong căn cứ Đế Đô chỉ có Cao Trác Nhiên, nhưng bây giờ nơi đây toàn là bụi mù đầy trời, đến một bóng người cũng không nhìn thấy, đi đâu tìm Cao Trác Nhiên đây?

 

Thượng Ất bất lực lắc đầu, điều duy nhất anh cảm thấy may mắn vào lúc này là khi bị hút vào cánh cổng thiên giới anh đã nhìn thấy Cao Trác Nhiên và vài người khác cũng bị hút vào cùng nhau. Nếu may mắn, có thể sẽ tìm được những người này và có thể thành công thoát khỏi nơi này nhờ vào sợi dây chuyền màu bạc…

 

Cao Tổ, Cao Trác Nhiên… các người đang ở đâu, mau ra ngoài đi để tôi gặp các người!

 

Thượng Ất vừa cầu nguyện trong lòng vừa đi về phía bức tường có ký tự hình nòng nọc, khi đến gần Thượng Ất phát hiện trên tường còn có một manh mối khác, một số ký hiệu kỳ lạ thu hút sự chú ý của anh.

 

“Áo giáo màu đen… chiến hạm không gian màu bạc… đây không phải đều là cảnh mình thấy trong ảo cảnh sao?” Thượng Ất ngồi xổm dưới góc tường, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bức tranh quen thuộc ở trên tường.

 

Phía trên những bức tranh này có một nhóm người mặc áo giáo đen đang từ từ bước vào một phi thuyền khổng lồ, phía trên cửa sổ khổng lồ của phi thuyền có một khuôn mặt người mơ hồ dường như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sự thờ ơ trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta giống như một người khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào đàn kiến dưới chân mình.

 

Tầng tầng nghi hoặc, Thượng Ất có chút không hiểu bức tranh trên tường này. Chiếc áo giáp màu đen này rất giống với hình ảnh lúc trước Si Vưu chiến đấu với người ngoài hành tinh, trong đôi mắt màu đen tràn đầy sát khí lạnh lẽo, như thể nó đại diện cho màu sắc lạnh nhất thế giới.

 

Nhưng ở trong bức tranh này, hình như những người đàn ông mặc áo giáp đen này là người của phi thuyền, họ được trang bị vũ khí đầy đủ, bước chân

 

 

rất đồng đều, tất cả đều không nhìn rõ được mặt của họ, nhưng từ tư thế ngẩng cao đầu và bước về phía trước có thể thấy cảnh tượng này giống như cảnh một đoàn quân chiến đấu thắng trận khải hoàn trở về, tất nhiên nó cũng rất giống cảnh một đoàn quân tập trung trước cuộc viễn chinh…

 

Quan sát một hồi, Thượng Ất đứng dậy, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu thêm. Có vẻ như thế giới khác này có liên quan đến ảo ảnh xuất hiện trong đầu Thượng Ất, nhưng có lẽ điều này khó có thể làm sáng tỏ trong một thời gian.

 

“Cạch cạch cạch cạch!”

 

Một âm thanh quái dị đột nhiên truyền đến từ sau bức tường, Thượng Ất giật mình, tay phải lập tức phóng Tinh Vực Cốt Đao ra, ánh sáng màu xanh của đao bảo vệ trước lồng ngực anh, “Ai? Ai đang ở đó?”

 

“Cạch cạch cạch cạch!”

 

Không có ai trả lời, chỉ có âm thanh quái dị đang tiến đến càng ngày càng gần, Rõ ràng, ở phía sau bức tường này có một nhóm sinh vật không rõ là gì đang nhanh chóng tiến về phía Thượng Ất!

 

“Lạp Cổ Li Tây Á Mã Đạt!”

 

Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt giống như thì thầm vang lên bên tai Thượng Ất, giọng nói giống như sợi tơ, sau khi nghe xong có vẻ là như ảo giác, nhưng khi nhắm mắt lại mới nhận ra, âm thanh này luôn vây quanh tai mình.

 

Thượng Ất lắc đầu, cố gắng gạt bỏ âm thanh quái dị từ trong não ra, nhưng đột nhiên anh chú ý tới trước mặt mình là một cái đầu to gầy, chỉ còn lại da thịt, hốc mắt trũng sâu, một tia sáng yếu ớt đảo qua đảo lại trong hai tròng mắt rỗng tuếch, cuối cùng để lại trên mặt Thượng Ất một tia đáng sợ!

 

“Em gái nó, hóa ra là người sống, nhìn trông giống như một đứa trẻ chưa lớn… Nhưng mà sao đứa trẻ này lại như thế này, gầy đến mức nhìn giống như một ác ma trong địa ngục vậy, nếu người bình thường mà như thế này thì đã chết vì thiếu dinh dưỡng rồi!”

 

 

Tâm trạng bất an của Thượng Ất đã có chút bình tĩnh lại, tuy rằng người này nhìn có vẻ kinh hãi nhưng sự xuất hiện của một người sống là dấu hiệu tốt, nó cho thấy ít nhất vẫn còn có sự sống trong đống đổ nát này.

 

“Cạch cạch, cạch cạch, xé xé!”

 

 

1.66476 sec| 2433.594 kb