Chương 433. Tham vọng hóa thành người của cây

 

Thượng Ất tự lẩm bẩm, ký ức kiếp trước cứ cuộn trào trong đầu, nhưng y lại không nhớ được bất cứ thông tin gì liên quan đến cây hương xuân đáng sợ này. Thượng Ất đột nhiên nhận ra rằng bởi vì sự biến đổi không ngờ của mình trong cuộc sống này nên có nhiều thứ chắc chắn đã khác trước rất nhiều, sự xuất hiện của cây hương xuân này là một bằng chứng vô cùng chuẩn xác!

 

“Hí hí ~! Con… con người, tôi… đã… đợi anh từ lâu lắm rồi!”

 

Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên làm gián đoạn sự trầm tư của Thượng Ất, giọng nói này dường như phát ra từ cổ họng của vài người, những giọng nói cao thấp khác nhau, trầm thấp và sắc bén. Thượng Ất có thể nghe rõ những giọng nói này phát ra từ một vài khuôn mặt khác nhau, có cả đàn ông và phụ nữ, già và trẻ, như thể là có một vài người đang biểu diễn một cuộc tiếp đón tuyệt vời và mỗi người chịu trách nhiệm nói một câu.

 

“Ôi trời, thứ này có thể bắt chước giọng nói của con người?!”

 

Lần này, Hùng Thiên, Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch cũng có thể nhìn thấy rõ ràng nhị hoa đằng sau những khuôn mặt này dường như có thể cộng hưởng một cách kỳ lạ để phát ra âm thanh, do đó nó có thể mô phỏng giọng nói

 

 

của con người. Vì vậy, khi “họ” nói chuyện, giọng nói của họ có vẻ rất lạ, như thể là có nhiều người đang tranh giành để tạo ra âm thanh cùng một lúc.

 

“Mi là… cái gì? Vì sao lại nói đang đợi ta?”

 

Thượng Ất nhìn mặt người trên cây hương xuân, vẻ mặt hồ nghi không biết trong hồ lô của nó đang bán cái gì.

 

“Con người… tôi đã nhìn thấy anh ở dưới lòng đất… Anh rất mạnh mẽ và đặc biệt!” Dường như xây hương xuân đã quen với cách phát âm của con người. Lần này nó nói trôi chảy hơn lần trước: “Bây giờ anh phải trả lời tôi một vài câu hỏi… hoặc trả lời… hoặc là chết!”

 

Những bông hoa to lớn rực rỡ đột nhiên nở rộ trước mặt Thượng Ất, vô số rễ cây màu trắng đang điên cuồng vặn vẹo giữa không trung. Vào lúc này, cây hương xuân giống như một nữ yêu có nhiều đầu, vừa giống một con quái vật với vô số cái miệng đầy máu, cao cao đứng sừng sững trước mặt Thượng Ất, có một loại cảm giác khủng bố và quỷ dị khó tả.

 

Cây hương xuân giương nanh múa vuốt, nhưng Thượng Ất vẫn luôn bình tĩnh. Tình hình có vẻ tốt hơn so với y nghĩ, có thể giao tiếp được còn hơn là chỉ im lặng như khi nó mới xuất hiện. Hơn nữa, một cái cây cố gắng gài bẫy y chỉ để hỏi y vài câu, loại chuyện này quả thực khiến y rất tò mò.

 

Cây hương xuân sẽ hỏi những vấn đề gì?

 

“Câu hỏi đầu tiên, theo anh, tôi là loại sinh vật gì?”

 

Câu hỏi vừa được hỏi, không ngờ lại kỳ quái như vậy, Thượng Ất lập tức buột miệng nói: “Sinh vật gì? Mi là một cái cây!”

 

Nhưng khi lời nói vừa đến môi, Thượng Ất đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nghĩ đến việc dùng cây để nói đến cái thứ ở trước mặt này có vẻ không thích hợp cho lắm. Theo một nghĩa nào đó, cây hương xuân này đã vượt quá phạm trù “thực vật”. Trên đời này không có cái cây nào dùng cành hút não con mồi để bổ sung chất dinh dưỡng, cũng không có cái cây nào dùng bộ phận cơ thể con người để phát ra âm thành biểu đạt ý nghĩ của mình…

 

 

đây không phải là một cái cây, đây là một sinh vật hoàn toàn mới, một loại sinh vật có trí tuệ.

 

Thu hồi suy nghĩ của mình, Thượng Ất ngẩng đầu nói với cây hương xuân: “Ta không biết mi là cái gì, nhưng theo biểu hiện của mi, mi có trí tuệ, như vậy vừa vặn có thể tính là sinh vật có trí tuệ.

 

Nghe Thượng Ất giải thích, dường như cây hương xuân chìm vào suy nghĩ, năm phút sau, một nhánh cây của cây hương xuân nghiêng về phía trước, một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp ở phía trên cao phát ra giọng nói: “Vậy thì tôi có giống như cái này, có phải là một con người không?”

 

“Đương nhiên không phải… mi… chỉ là một con quái vật có khuôn mặt người!” Tống Địch đột nhiên lớn tiếng nói từ bên cạnh, trong mắt hiện lên lửa giận, dường như có oán hận rất lớn với cây hương xuân này. Thấy Thượng Ất nhìn lại mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, Tống Địch lập tức cúi đầu lẩm bẩm: “Chú Thượng Ất, cháu không cố ý. Cháu không biết chuyện gì đang xảy ra, cháu rất khó chịu với cái cây này, cảm giác giống như là trước đây nó đã từng bắt nạt cháu vậy!”

 

“Đã từng bắt nạt bạn sao? Tống Địch, có phải là bạn đang nói đến chuyện chúng ta bị rễ cây của nó đuổi bắt ở dưới lòng đất không? Nếu là như thế thì tôi cũng được xem như là đã bị nó bắt nạt. Hừ, cái cây thối, mi đừng có tưởng rằng mi to lớn thì chúng ta sẽ sợ mi. Chú Thượng Ất, yên tâm, nếu nó dám tấn công chú, cháu sẽ dùng lửa đốt nó!”

 

Vừa nói, Tống Địch vừa giơ bàn tay nhỏ bé lên, quả cầu lửa nhỏ trên lòng bàn tay toát ra ánh sáng xanh lam, nhìn tĩnh mịch mà lại thâm trầm.

 

“Con… người nhỏ, lửa của ngươi… vô dụng với ta, thu về nếu không ta giết ngươi!” Nhìn thấy ngọn lửa của Tống Địch bốc lên, cây hương xuân lập tức nhắc nhở, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ trên một đóa hoa rực rỡ nói nhẹ nhàng, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng, có một cỗ sát khí nồng đậm phát ra từ khuôn mặt đó.

 

“Nếu mi dám động vào cô bé, ta thề là ta sẽ không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào của mi nữa.” Thượng Ất đứng chắn trước mặt Đỗ Kiều Kiều, vẻ mặt

 

 

tức giận che chở Đỗ Kiều Kiều ở phía sau, kiên quyết nhìn chằm chằm vào cái cây to lớn.

 

“Được rồi… câu hỏi thứ hai, tôi cần phải làm gì để trở thành một con người?” Cây hương xuân nói, gần như tất cả các cành cây có hình người đều tập trung trước mặt Thượng Ất, có cảm giác trong lòng nó đang có chút lo lắng và bất lực, nói: “Tôi đã hấp thụ bộ não của những con người này và có ký ức của họ. Nhưng mà tôi thấy rằng có rất nhiều thứ ở trong đó mà tôi không thể nào hiểu được. Tôi muốn trở thành con người, tôi muốn trải qua những điều mà một cơ thể con người sẽ trải qua, cười, khóc, buồn, tức, giận… tôi cảm thấy cuộc sống như thế… thật tuyệt vời.”

 

“Rất tuyệt vời?” Thượng Ất im lặng nhìn mấy chục gương mặt tinh xảo trước mặt, trong lòng không khỏi trầm ngâm.

 

 

0.11523 sec| 2425.688 kb