Chương 432. Đây mới là cái bẫy cuối cùng
Trong phút chốc, Thượng Ất đã thực hiện một loạt hành động theo bản năng. Giữa không trung, cây Thao Thiết Cốt Cung của y được kéo thành vòng tròn, một mũi tên nguyên tố nước màu xanh lam xuyên qua không khí như một tia chớp, bay về phía cành cây ngũ sắc trên đầu Quan Tiểu Dĩnh.
“Vù! Vù! Vù!”
Tiếng gãy cành liên tục vang lên, trước lực lượng cực mạnh của mũi tên nguyên tố, phản ứng của cây đột biến cũng là vô dụng. Với sức mạnh và hiệu ứng bùng nổ của nguyên tố nước, hàng chục cành cây cả to và bé cố gắng ngăn chặn mũi tên lao tới trên đầu Quan Tiểu Dĩnh, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn được chúng bị mũi tên làm gãy.
“Rầm!”
Quan Tiểu Dĩnh nặng nề ngã xuống đất, sau khi thân thể rắn chắc lăn trên mặt đất mấy vòng, cuối cùng nó cũng hoàn toàn thoát khỏi được sự bao vây của cành cây, nó nghĩ cũng không cần nghĩ mà lập tức chạy về phía Thượng Ất!
“Quan Tiểu Dĩnh đang sợ hãi!”
Thượng Ất lập tức nhận ra sự khác lạ của Quan Tiểu Dĩnh, tính tình bình thường của Quan Tiểu Dĩnh rất cáu kỉnh, đừng nói đến việc bị cành cây trói đến bầm tím khắp người, bình thường nếu có người khác cầm cành cây đánh nó cũng khiến nó rất tức giận.
Nhưng bây giờ, Quan Tiểu Dĩnh chịu uất ức như vậy, sau khi được tự do, nó cũng không nghĩ đến bào thù mà là hoảng sợ chạy trốn đến bên cạnh Thượng Ất, hiển nhiên là trong lòng đang rất sợ hãi.
Cây hương xuân này có điều gì kỳ quái mà khiến Quan Tiểu Dĩnh sợ hãi như vậy?
Thượng Ất còn chưa kịp suy nghĩ đã nhìn thấy cành cây phía sau Quan Tiểu Dĩnh đang vặn vẹo đuổi theo như một con trăn quái dị, Thượng Ất lập tức lấy ra mũi tên nguyên tố nước thứ hai rồi nhắm thẳng vào thân cây to dày đặc.
Mặc dù không cần thiết nhưng Thượng Ất đã đột nhiên quyết định giết cây hương xuân này. Cũng không biết tại sao, Thượng Ất lờ mờ cảm thấy được cây hương xuân này sau này nhất định sẽ khiến y gặp rắc rối lớn!
“Bùm!”
Mặt đất đột nhiên nứt ra, Thượng Ất và những người khác đứng không vững mà lắc lư!
Có lẽ cảm nhận được mối đe dọa từ mũi tên của Thượng Ất, thân cây to lớn run lên, sau đó khoảng cách mặt đất giữa nó và Thượng Ất đột nhiên nứt ra, giống như một trận động đất. Ngay sau đó, vô số rễ cây cứng cáp, trắng nõn như ngọc mọc từ mặt đất lên, phóng tới, tìm kiếm phương hướng của Thượng Ất.
“Là nó! Hóa ra chủ nhân của những chiếc rễ trắng đó lại chính là cây hương xuân đột biến này?!”
Thượng Ất kinh ngạc há to miệng, anh nhìn rễ cây màu trắng xuyên ra từ mặt đất lập tức tiêu diệt mũi tên nguyên tố nước, năng lượng nước tinh khiết không những không làm hại được nửa phần cây hương xuân mà nó còn biến thành năng lượng bị rễ cây trắng nhanh chóng hấp thụ.
Rễ cây trắng này quả nhiên là kẻ thù của vũ khí năng lượng. Cũng giống như trong hang động dưới lòng đất, bất kỳ vũ khí năng lượng nào cũng khó có thể phá hư chúng.
“Má ơi, Thượng Ất đại nhân, thứ này quá khủng bố rồi, chúng ta mau chạy thôi!”
Hùng Thiên run rẩy đứng sau lưng Thượng Ất, hai chân run lên như xích đu đong đưa, nhưng anh ta vẫn luôn bảo vệ Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch. So với những người đồng hành trước đây, Hùng Thiên khiến Thượng Ất rất hài lòng về điểm này, dù là lúc nào thì người đàn ông mập mạp này cũng sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ rơi bạn đồng hành để bỏ chạy một mình.
Có điều Hùng Thiên không nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thực ra ngay từ khi họ bước vào khu vực này, cây hương xuân đã dùng bộ rễ khổng lồ của nó để giăng lưới, bây giờ bọn họ chính là người trong lưới!
“Không chạy được… muộn rồi!”
Nhìn bộ rễ trắng xóa ở tứ phía cách đó gần trăm mét, Thượng Ất biết hôm nay không có người nào có thể chạy thoát, đây thực ra là một cái bẫy, một
cái bẫy nhằm vào y.
Một rạp xiếc đổ nát lấm lem bùn đất và lều trại, một bầy khỉ đuôi vàng có trí tuệ, và nhân mã Quan Tiểu Dĩnh chính là thứ cuối cùng được đưa lên sân khấu… Tất cả đều là mồi xâu được cây hương xuân từng bước từng bước đặt ra cho y. Cuối cùng y đã đi vào trung tâm của hệ thống rễ của nó, ở phía trước chính là bộ phận chính của cây.
Nhưng tại sao nó lại làm được điều này? Chỉ vì bản thân đã phải chịu tổn thất ở dưới lòng đất, nên nó đã cố ý thiết kế để báo thù?
Thượng Ất lấy Hổ Phách thần binh ra, nắm chặt một viên tinh hồn trong suốt trong tay, chuẩn bị cho một tình huống tuyệt vọng, nhưng đúng lúc này một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện.
Vút vù vù…
Âm thanh xé toạc bầu trời liên tục vang lên, thân thể của những con khỉ đuôi vàng đều bị rễ cây màu trằng cuốn đi, những cành cây sắc nhọn bốn đang treo trên đầu những con khỉ đuôi vàng này cũng từ từ mở ra, những bông hoa quyến rũ lần lượt nở rộ trên không trung, một khuôn mặt con người xuất hiện ở trung tâm của bông hoa.
“Mặt người? Sao trong hoa này lại có mặt người? Đợi đã, hình như tôi biết khuôn mặt này… trời ạ, đây không phải là lão Vương, người phụ trách sửa lồng sắt sao? Anh ta… sao anh ta lại trở thành một bông hoa?
Hùng Thiên hét lên một tiếng, cảnh tượng này khiến anh đến nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi. Mấy ngày trước bạn bè còn nói chuyện cười đùa với nhau, bây giờ lại biến thành hoa, kết quả này dù thế nào cũng khiến anh không thể tin được.
“Đây không phải là mặt người, mà là da người…” Vẻ mặt Thượng Ất tái xanh đính chính lại lời nói của Hùng Thiên.
Bởi vì ở khoảng cách gần hơn nên Thượng Ất có thể nhìn thấy rõ ràng, ở chính giữa bông hoa quyến rũ này có vô số nhị hoa mềm mại và cứng rắn nâng đỡ tấm da mặt người mỏng manh. Khi những bông hoa khẽ lay động,
nhị hoa này liên tục lên xuống, thực hiện đủ loại biểu cảm sống động của con người, nó giống với người sống đến mức gần như không thể phân biệt được.
Chỉ có đôi mắt hơi uể oải cho thấy đây không phải là người sống mà thứ khủng khiếp này tương tự như búp bê, khiến người ta rợn tóc gáy.
“Rốt cuộc mày là thứ quỷ gì vậy…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo