Chương 318. Cao Trác Nhiên đến rồi!

 

Vượt qua khe hở, Thượng Ất kinh ngạc nhìn hòn đảo đơn độc đối diện. Mới chỉ vài ngày thôi, căn cứ Đế Đô quen thuộc đã trở thành một siêu đảo cô độc trong cơn lũ. Hàng trăm nghìn binh lính và những người sống sót trong căn cứ Đế Đô đang hết sức gia cố bức tường ngăn lũ cao hàng chục mét dưới cơn mưa lớn để ngăn động vật lạ trong cơn hồng thủy leo vào căn cứ dọc theo các vách đá trong trận lũ.

 

Trong vùng đất có bán kính gần 10km, nhân loại đang trình diễn một vở kịch lớn đối kháng với trời đất!

 

“Khe hở quá rộng, các người không qua được. Ở chỗ này chờ tôi trở lại… Ừm, ba ngày, nếu ba ngày sau tôi còn chưa trở về thì các người hãy đi tìm căn cứ Nhạc Bảo, nơi đó sẽ có người thu lưu của các người.”

 

Thừa dịp mưa nhỏ, Thượng Ất phóng xuất ra đôi cánh ác ma, rất nhanh liền hóa thành một cái điểm đen bay lên trên không của căn cứ Đế Đô, không hề chú ý tới ánh mắt gần như sùng bái của mọi người nhìn mình. Mấy ngày này sớm chiều ở chung, mọi người đã quen với các loại biểu hiện thần kỳ của Thượng Ất, nhưng loại chuyện đột nhiên mọc ra hai cánh này vẫn mang

 

 

cho mọi người chấn động không thua gì chuyện vua cá heo mở miệng nói chuyện.

 

“Mọi người nói xem rốt cuộc Thượng Ất là loại người nào, rõ ràng là nhân loại lại mọc cánh. Nhưng muốn nói hắn cũng là thể thoái hóa giống chúng ta thì ngày thường hắn lại không có bất luận cái gì khác người thường… Đúng là một kẻ thật là thần bí.”

 

Trên thuyền, dì Cá lẩm bẩm tự nói, từ khi mạt thế đến bà gặp qua vô số nhân loại thể thoái hóa kỳ dị, nhưng trước nay chưa thấy qua nhân vật nào tràn đầy cảm giác thần bí như Thượng Ất.

 

“Đúng vậy, còn có bộ dáng biến thân của chú ấy đẹp trai quá, cùng là cánh nhưng hai cánh màu đen của chú ấy nhìn còn phong cách hơn cánh của chị Tú Nhi nhiều!”

 

Trong giọng nói của cậu nhóc Răng Sắc mang theo đầy hâm mộ. Trong cuộc chiến với thủy quái cậu nhóc này đã mất một cánh tay, nhưng dường như không ảnh hưởng đến việc cậu nhóc đứng lên dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thượng Ất bay ra xa.

 

“Hừm, trong mấy người chúng ta, cũng chỉ có Vương Tú Nhi so được với hắn, nhắc đến đôi cánh của Vương Tú Nhi… Ừm, con nhóc Vương Tú Nhi này đi đâu rồi?” Dì Cá lẩm bẩm, đột nhiên phát hiện không thấy Vương Tú Nhi trên tàu nữa, ngay lúc dì Cá chuẩn bị đi tìm khắp nơi thì trên mặt nước truyền lại tiếng của vua cá heo: “Đừng tìm nữa, Vương Tú Nhi đã theo tên Thượng Ất kia bay đi rồi… Hừm, nếu xét theo cách miêu tả hành vi của loài người thì chắc là con nhóc đó đã yêu người ta rồi!”

 

“Cái gì, Vương Tú Nhi bay vào trong rồi sao? Nhưng cô ấy là thể thoái hóa mà, nếu những người ở trong kia bắt được cô ấy thì…”

 

Tốc độ bay lượn bị khống chế ở mức 70km/giờ, như vậy cường độ vỗ cánh của Thượng Ất sẽ được duy trì ở tần số thích hợp. Vừa không phải tiêu hao quá nhiều thể lực, cũng không vì tốc độ quá chậm mà bị nước mưa đánh ngã.

 

 

Cứ như thế, sau khi bay quanh quẩn trên không của căn cứ Đế Đô hết ba vòng, Thượng Ất cuối cùng cũng đã nắm đại khái tình trạng trong căn cứ, bỗng nhiên y thu cánh lại, cả người nhanh như cây tên bị bắn đi bay thẳng vào bảo tàng quốc gia trong căn cứ!

 

“Cẩn thận! trên trời có sinh vật không rõ lai lịch bay đến, tháp cảnh giác hỏa lực thấp cấp ba khai tiễn, đếm ngược 3, 2, 1… Khai hỏa!” Trên mặt đất, tiếng cảnh báo chói tai liên tục truyền đến tai của các binh sĩ, tim của bọn họ cũng theo đó mà đập mạnh liên tục. Mà tháp cảnh báo cao cao trên đỉnh đầu bọn họ có hai súng máy sáu ống được quân nhân đặt tên là “Tiểu hỏa pháo”, đang nhanh chóng bắn mấy nghìn phát đạn lên bầu trời làm hình thành một màn đạn lớn, như muốn xé tan mây đen trên bầu trời, nhưng lại không có ai thấy sự công kích quá khích này là khác thường.

 

Đây là bởi vì ba ngày gần đây, vô số sinh vật có hình thù kỳ quái đột kích căn cứ Đế Đô tới tấp, trong đó sự tấn công từ trên trời xuống đạt đến mười mấy lần. Trong đó lần chiến đấu ghê gớm nhất đến từ một cặp đại điểu thoái hóa ____ Sự tấn công đột ngột của Kình Đầu Hồng Chủy.

 

Kình Đầu Hồng Chủy là một loại có não vô cùng to lớn, là loại phi điểu có hình dạng giống như cái mỏ sắt. Nghe nói người binh sĩ đầu tiên phát hiện nó đã bị nó mổ cái đầu, sau đó lại bị hai con súc sinh này dùng móng chân gắp bụng, trực tiếp bị đưa lên không trung xé thành từng mảnh rồi nuốt vào bụng, kết cục cực kỳ thê thảm.

 

Sau đó một đội binh sĩ kéo đến, sau hậu quả thê thảm là thêm bốn người chết hai mươi tám người bị thương, thì cũng đã miễn cưỡng giết chết một con Kình Đầu Hồng Chủy trong đó, nhưng lại phải trừng mắt nhìn con còn lại kêu lớn rồi bay đi thật xa.

 

Hiện nay, Thượng Ất đột nhiên đến làm các quân nhân một lần nữa hoảng sợ, vô số viên đạn phỏng tay bay lên bắn về phía Thượng Ất, trong chốc lát đã đánh trúng đầu của Thượng Ất.

 

“Chết tiệt, người của mình! Hữu quân!”

 

Thượng Ất lớn tiếng kêu gào, đôi cánh ác ma vỗ mạnh, dưới sự thúc đẩy của cơn gió mạnh thì tốc độ lập tức được nâng cao đến cực độ.

 

 

“Phù phù phù phù!”

 

Hỏa thần sáu ống cơ quan được xưng là vua của súng ống, cho dù là Thượng Ất có cố hết sức để tránh né, nhưng trong màn đạn đó vẫn có bốn năm phát đạn bắn trúng cánh của hắn, cả áo giáp tiến sĩ L dày công thiết kế cũng bị xuyên qua, làm máu văng tung tóe!

 

“Đáng chết! Người ở dưới kia các người mù rồi sao, nếu còn không dừng bắn thì tôi sẽ đánh trả đấy!”

 

Thượng Ất sầu não trên bầu trời vừa tránh trái né phải vừa hô lớn thân phận của bản thân, nhưng bên trong hai tháp cảnh giác trên mặt đất, vô số viên đạn vẫn bay đến như mưa, giống như không bắn Thượng ất rơi xuống đất thì sẽ không dừng lại vậy.

 

“Thật sự nghĩ tính khí của ông đây rất tốt sao? Đi chết đi!”

 

 

0.07253 sec| 2410.922 kb