Trời sáng trưng, một mảnh sáng sủa.
Ngoài biệt thự, mấy trăm người sống sót ngồi thành hàng trước công trường, đang ăn cái gì. Bọn họ vì một miếng bánh quy áp súc quân dụng hoặc miếng thịt thú biến dị sắp thiu mà tụ tập ở chỗ này khi mặt trời mới ló đầu ra, chờ tới giờ này nhận bữa sáng từ tay Mai Lập Tân phụ trách công việc phát thù lao.
“Mấy người nghe gì chưa? Đêm qua đại ca Thượng Ất đi tầng ba!”
“Tầng ba? Chú nói là vợ của đại ca đã tha thứ chuyện anh ta mang vợ bé về?”
“Đúng rồi, đại ca đúng là lợi hại, trong biệt thự đã giấu hai gái xinh cực phẩm, chưa tới ba ngày lại lĩnh về gái nước ngoài xinh đẹp. Tôi nói nhé, cô gái nước ngoài tên Lệ Á, da trắng như sữa bò, cặp ngực, cái eo, mông thì . . .”
Mai Lập Tân hung tợn lườm đám người tám chuyện:
“Câm mồm, chú dám bàn ra tán vào phụ nữ của đại ca? Còn để tôi nghe một câu là sẽ ném chú cho đám nhện mặt người thiên văn!”
Mai Lập Tân quay đầu nhìn cửa biệt thự, mắt chất chứa lo âu. Nếu Thượng Ất không leo lên giường của Trần Phóng được thì hôm nay sẽ có người chịu khổ.
Ai đều nhìn ra việc lô-cốt bị sập làm tâm trạng của Thượng Ất rất tệ, mấy nhân viên chính như Hoàng Long, Điền Ba, căn cứ cũng sắc mặt âm trầm, dường như sắp xảy ra chuyện lớn.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra đây? Quanh biệt thự tuy bị đào móc lộn xộn nhưng chỉ là tạm thời, có đủ người, đủ thời gian thì chỗ này sẽ nhanh chóng trở lại như ban đầu. Không lẽ có chuyện quan trọng gì sắp xảy ra? Nên Thượng Ất mới yêu cầu họ phải xây xong lô-cốt trong thời gian ngắn?
Mai Lập Tân thấy tận mắt sức mạnh của Thượng Ất, nếu rắc rối sắp đến làm hắn cũng phải lo lắng thì người thường như gã . . . nghĩ đến đây sống lưng Mai Lập Tân lạnh toát, mắt không kiềm được nhìn về phía cửa biệt thự.
Cửa biệt thự bị nhẹ nhàng đẩy mở, khuôn mặt Thượng Ất bình tĩnh bước ra, sau lưng là Trần Phóng, Đỗ Giai Tuệ, Lệ Á đứng song song, biểu tình của ba người phụ nữ không có gì khác lạ.
“Ôi mợ, đại ca siêu quá, chỉ một đêm đã bình ổn nội đấu hậu cung, đúng là người đàn ông như thần!”
Thấy cảnh tượng vô cùng hài hòa này, mọi người thầm giơ ngón tay cái, suy đoán Thượng Ất dùng cách gì giải quyết rắc rối.
Thượng Ất ra hiệu mọi người đến gần biệt thự, lệnh cưỡng chế người sống sót khác tạm né tránh.
Thượng Ất từ tốn nói chuyện với ngữ điệu nghiêm túc:
“Các vị, mọi người đều là thành viên quan trọng của căn cứ khu biệt thự, nên có một số chuyện tôi không giấu mọi người.”
Thượng Ất vừa nói vừa chỉ vào Lệ Á, nghiêm túc nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, Lệ Á và cô bé Đồ Kiều Kiều mới tham gia sẽ trở thành cận vệ cho vợ của tôi, Trần Phóng, cùng Hoàng Long phụ trách an toàn trong biệt thự đảo giữa hồ. Tức là từ hôm nay trở đi, trừ mẹ con Trần Phóng, Hoàng Long, Đỗ Giai Tuệ, Lệ Á và Đồ Kiều Kiều ra không ai được vào biệt thự một bước, nếu không sẽ giết không tha! Tất cả rõ chưa?”
Mọi người đồng thanh kêu lên, mắt nhìn Thượng Ất chằm chằm:
“Đã rõ!”
Mọi người biết Thượng Ất còn câu chưa nói, hắn sắp tuyên bố tin tức quan trọng hơn.
Thấy mọi người tập trung tinh thần nhìn mình, Thượng Ất không để họ tò mò lâu hơn, nói:
“Chắc mọi người rất tò mò tại sao tôi vội vã xây lô-cốt đúng không? Vì một tuần sau sao băng bí ẩn bên trên Trái Đất sẽ lần thứ hai phát ra sóng từ hành tinh, lấy đế đô làm trung tâm, trong phạm vi hàng ngàn km tất cả thú dữ sẽ nghênh đón thoái hóa gen lần thứ hai, thú triều sẽ hình thành.
"Lần thứ hai? Thú triều? Chuyện này . . . sao có thể? Đại ca đang nói là sao băng bí ẩn trên đỉnh đầu chúng ta sẽ còn phát ra sóng từ hành tinh lần nữa, rồi đám thú thoái hóa lại biến dị tập thể?”
Điền Ba, Hoàng Long, Mập Mạp, An Tinh Vũ, Vương Cương, mọi người lộ ánh mắt kinh hoàng, biểu tình tràn ngập không tin nổi. Bọn họ bị lời nói của Thượng Ất hù sợ. Một lần sinh vật tập thể thoái hóa giết gần một nửa con người trong đế đô, nếu thêm lần nữa thì chẳng phải là mọi người sẽ chết hết?
Mắt Thượng Ất sáng ngời, sắc mặt không thay đổi nói:
“Đính chính một chút, không phải sẽ phát ra lần nữa mà là từ nay về sau mỗi tháng một lần! Bắt đầu từ lần thứ hai, cùng với bắn ra sóng từ hành tinh là cách một thời gian sẽ xảy ra tai họa cực lớn có sức phá hoại kinh người, ưm, thiên tai cỡ như động đất cấp mười, sóng thần cấp chín, quy mô lớn cỡ đó."
Mọi người im lặng, không ai ra tiếng.
Miêu tả của Thượng Ất vượt sức chịu đựng của mọi người, bọn họ chỉ có thể há hốc mồm ngây ngốc nhìn Thượng Ất, biểu tình chết lặng, rung động.
“Tai nạn lớn gần nhất nằm ở một tuần sau, chắc mọi người đã hiểu vì sao tôi nôn nóng xây dựng lô-cốt tận thế. Nhưng bây giờ việc xây lô-cốt gặp rắc rối, tôi cần mọi người chung sức đồng lòng giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, nếu không thì trước tai nạn lớn, trong chúng ta có thể sống sót chưa được một phần mười số người.”
“Đại ca Thượng Ất, vậy chúng ta nên làm sao? Chúng ta không biết xây lô-cốt!”
Tình cảm quần chúng kích động, khuôn mặt thịt của Mập Mạp Hoa Đa Tình vì kích động mà trở nên kỳ dị buồn cười.
Thật ra Hoa Đa Tình đã sớm có cảm giác là lạ, mấy ngày nay trong lòng gã cứ thấy lo sợ. Đặc biệt là khi Hoa Đa Tình ngước đầu nhìn lên trời, từng đợt ớn lạnh làm gã chỉ muốn chui xuống đất bùn.
Đáng buồn là mặc cho Hoa Đa Tình vắt hết óc cũng không cảm giác nơi đâu an toàn, suýt khiến gã tuyệt vọng muốn đập đầu chết.
Lời nói của Thượng Ất đánh thức gã, Mập Mạp đã hiểu cảm giác nguy hiểm đến từ đâu. Hèn gì Hoa Đa Tình tìm mãi không thấy phương hướng an toàn, trước tai nạn lớn gần như hủy diệt này trừ phi gã chạy lên mặt trăng, nếu không thì chết chắc.
Ngữ điệu của Thượng Ất lạnh lùng, biểu tình quyết tuyệt nói:
“Bắt người! Tôi cần mọi người đi ra ngoài bắt người! Hiện nay không đủ lực điện, không thể sử dụng máy móc cỡ lớn. Đám người sống sót bên ngoài đã gần đến giới hạn thể lực, nên chúng ta cần sức lao động mới để tổ chức sức người đào móc. Từ giờ trở đi mọi người phải ra ngoài sưu tầm người sống sót, gặp sức chiến đấu thích hợp thì bắt về ngay.”
Có người hỏi:
“Lỡ bị chống cự thì sao?”
“Chống cự?”
Thượng Ất lạnh lùng liếc đám đông, chém đinh chặt sắt nói:
“Giết hết!”
Giết hết?
Mọi người hút không khí, không ai ngờ Thượng Ất biểu hiện ra quả quyết đến vậy. Một tuần nay cùng với quân đội đế đô hành động, tình thế trong thành dần ổn định lại, số lượng người sống sót dần tăng lên. Nếu mở rộng phạm vi tìm tòi, lấy tiểu khu Hoa Tụng đế đô làm trung tâm, trong phạm vi 20km ít nhất sẽ tìm được mấy vạn người sống sót, không lẽ giết sạch hết?
“Tôi biết trong lòng mọi người khó chịu, nhưng các người muốn sống thì phải có người chết, đây là quy tắc tận thế. Một tuần sau tai nạn lớn sẽ buông xuống, dù không gặp chúng ta thì xác suất sống sót của họ không hơn một phần trăm. Tạm thời trở thành nô lệ của chúng ta có lẽ sẽ đổi lại cơ hội sống sót cho họ. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng mềm tay, gặp đàn ông thì bắt về hết, không bỏ qua thanh niên, thiếu niên.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo