Chàng trai xấu hổ cúi đầu, ánh mắt là lạ nhìn Thượng Ất, dường như còn lời gì chưa nói ra:
Chuyện này . . . biết nấu ăn cũng xem như một loại kỹ năng, chàng trai này không nói sai.
Xem chàng trai biểu tình tự tin, những người khác cũng mở rộng ý nghĩ, giơ tay phát biểu:
“Tôi cũng biết nấu ăn, con gái nhà tôi từ nhỏ đã ăn cơm do tôi nấu, lớn lên rất xinh đẹp!”
“Thím ơi, nấu ăn liên quan gì đến vẻ ngoài, quan trọng là chúng ta không có gì để nấu thì thím nấu thế nào? Thủ lĩnh Thượng Ất, hay là chọn tôi đi, tôi giỏi nhất bữa tiệc Mãn Hán, chín chín tám mươi mốt món ngon vật lạ . . .”
“Dẹp đi, bữa tiệc Mãn Hán đào đâu ra chín chín tám mươi mốt món ăn? Ở trước mặt bếp trưởng Hoàng này thì tôm tép mấy người xuống hết là vừa.”
Một người mập mạp mặt hung dữ, cao to vạm vỡ, hai tay cầm hai con dao chặt thịt bén chen ra khỏi đám người, đứng trước mặt Thượng Ất, hắn như thấy Mập Mạp Hoa Đa Tình trước mắt mình.
Từ hình thể thì hai người ngang nhau, nhưng về tạo hình bếp trưởng Hoàng trông oách hơn Mập Mạp nhiều.
Bếp trưởng Hoàng dùng dao chặt thịt gõ vào ngực bộp bộp, khí thế nuốt núi sông làm người nghiêm nghị:
“Tôi tên bếp trưởng Hoàng, cha của tôi là đầu bếp, hy vọng tôi con nối nghiệp cha nên đặt cho tên này. Đại ca, anh muốn tìm đầu bếp đúng không? Anh yên tâm, có bếp trưởng Hoàng này ở thì mấy tên nhãi nhép đó không có cơ hội. Tôi là bếp trưởng khách sạn quốc tế lớn Kim Bích Hải Dương Chi Tinh ở đế đô, một nửa đầu bếp trong khách sạn lớn ở đế đô đều là học trò của tôi. Thế này, anh nghĩ ra món ăn nào thì không có món nào bếp trưởng Hoàng này không biết làm. Đại ca, đừng chần chừ nữa, hãy nhận tôi, tôi bảo đảm từ nay anh sẽ được ăn món ngon chỉ có vua chúa mới hưởng thụ được!”
“Ừm, nếu vậy thì anh lo bữa tối trong khu biệt thự hôm nay, sau khi ăn xong mọi người đều khen thì buổi tối anh có thể chuyển vào. Anh cũng có thể mang theo hai người nhà hoặc bạn bè, nếu nhiều người hơn nữa thì anh tự tìm cách giải quyết.”
“Được rồi! Đại ca rất có ánh mắt, nhà tôi không nhiều không ít, vừa lúc có ba người. Cảm ơn đại ca ban ơn, cứ chờ bữa cơm tối nay!”
Mặt bếp trưởng Hoàng như nở hoa, gã kéo hai mẹ con trong đám đông, nhảy nhót vui vẻ. Người sống sót xung quanh cực kỳ hâm mộ than thở.
Khu biệt thự, nơi đó là cảnh tiên mà hơn năm ngàn người sống sót khao khát mơ ước. Ai đều biết trong khu biệt thự trú đóng một đội sức chiến đấu kinh người, bọn họ chẳng những có vũ khí hoàn mỹ, mỗi người thực lực không tầm thường, ít nhất một phần ba người có dị năng.
Tiếc rằng khu biệt thự không mở rộng cửa cho những người từ xứ ngoài đến như họ, dù họ muốn đi vào làm người hầu kẻ hạ cũng không có cơ hội. Bây giờ bếp trưởng Hoàng chết tiệt thoải mái có được cơ hội, hỏi sao không làm người sống sót khác ghen tỵ?
Mắt thấy chức đầu bếp đã có người, chàng trai trẻ sốt ruột tiến lên:
“Ngài Thượng Ất, rõ ràng là tôi đứng ra trước, tôi cũng biết nấu cơm, tôi có thể dùng vi ba . . .”
Bếp trưởng Hoàng kéo gã lại:
“Thằng nhóc này, ria mép còn không mọc đủ thì biết nấu nướng cái gì. Đại ca cần nhân tài chuyên nghiệp như tôi đây, còn cậu thì đi tắm ngủ cho rồi, đừng mơ mộng một bước lên trời.”
“Tôi không giống chú, tài nấu nướng của tôi rất đặc biệt, hơn nữa ngài Thượng Ất quên tôi là ai rồi sao? Lúc trước ngài kêu hai con cá hoàng thần . . .”
Thượng Ất chợt ngẩng đầu nhìn chàng trai:
“A, cậu là nhân viên phục vụ đó, Từ Thiên!”
Thượng Ất nhớ lại cảnh họp lớp của Trần Phóng vào mấy tuần trước. Khi đó tận thế chưa buông xuống, Thượng Ất vì chèn ép bộ dạng vênh váo của Hà Hoành Ngưu, bạn học cũ của Trần Phóng nên cố ý kêu hai con cá hoàng thần giá trên trời, người phụ trách kêu đồ ăn là chàng trai Từ Thiên ngay trước mắt hắn.
Từ Thiên cung kính vái Thượng Ất một cái:
“Đúng rồi, ngài Thượng Ất, tôi là Từ Thiên. Đã lâu không gặp, không ngờ gặp ngài ở đây.”
Bộ dạng của Từ Thiên giống hệt hôm đó Thượng Ất rời đi.
Bếp trưởng Hoàng thấy thế trán rịn mồ hôi lạnh, cứ tưởng là đối thủ nhãi nhép nhưng khoảnh khắc thành người quen của boss lớn, cảm giác mặt đau quá. Nhưng bây giờ là tận thế, xem phong cách làm việc của boss lớn không giống như lấy việc công làm chuyện riêng, gã còn cơ hội!
Bếp trưởng Hoàng nhướng cao chân mày, gã nảy ra ý hay:
“Này anh em Từ Thiên, cậu cũng thấy đấy, đại ca cần đầu bếp chuyên nghiệp. Không phải tôi nói cậu không đủ chuyên nghiệp, ý tôi là làm đầu bếp cậu phải khiến khách hàng vừa lòng. Anh em không biết cậu biết hệ nấu ăn nào, hai ta có thể giao lưu một chút, để anh đây tăng kiến thức.”
Từ Thiên ngại ngùng nói:
“Tôi không biết hệ nấu ăn gì, tôi chỉ dùng vi ba nướng thịt.”
Từ Thiên vươn hai tay ra nắm một cọng thực vật, thoáng chốc lỗ mũi mọi người hít vào mùi thơm đồ nướng, làm người ta thèm nhỏ dãi chỉ muốn ăn ngay.
Bếp trưởng Hoàng đứng bần thần, khóe môi thỉnh thoảng co giật mấy cái.
Cách xa nửa mét mà bếp trưởng Hoàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nướng cao giữa hai bàn tay Từ Thiên, nhưng không phải loại nhiệt độ của lửa mà như sóng năng lượng lò vi ba nóng lên đang cuồn cuộn, trong vòng vài giây
nướng chín cọng thực vật từ trong ra ngoài. Bếp trưởng Hoàng không ngờ Từ Thiên là người dị năng là năng lực vi ba thêm nóng.
“Vậy thôi tôi không ứng sính nữa, vị trí đầu bếp thuộc về cậu, bây giờ tôi sẽ mang vợ con đi.”
Bếp trưởng Hoàng quay đầu bước đi, bước xiêu vẹo tràn ngập bất đắc dĩ. Bếp trưởng Hoàng biết rõ cách sinh sống trong tận thế, gã hiểu hậu quả đắc tội người dị năng, nếu gã không đi thì Từ Thiên muốn giết gã chỉ cần một phút.
Thật tiếc cho vị trí biệt thự đảo giữa hồ, bếp trưởng Hoàng không cam lòng ngoái đầu nhìn khu biệt thự, nào ngờ bên tai nghe giọng Thượng Ất lạnh lùng hỏi:
“Tôi có nói cho anh đi?”
Tiêu đời.
Mặt bếp trưởng Hoàng xám như tro tàn, chân run run. Thật rõ ràng, gã đắc tội người dị năng Từ Thiên, mà Từ Thiên quen biết với Thượng Ất, hai người định bắt tay nhau xử gã đây.
“Tối nay khi đi khu biệt thự nấu ăn nhớ làm khẩu vị nhạt chút, vợ của tôi đang ở thời kỳ nuôi sữa, khẩu vị nặng quá con nít không chịu được. Tốt nhất làm vài loại canh, không đủ nguyên liệu thì kêu Điền Ba đưa, anh ta phụ trách mang tôi tìm nguyên liệu.”
Hả? Thế là sao?
Bếp trưởng Hoàng khó hiểu ngoái đầu lại, thấy Thượng Ất nói với Từ Thiên:
“Từ Thiên, lát nữa cậu đi theo Hoàng Long, đi đội hộ vệ báo danh lấy vũ khí trang bị, từ nay cậu là một thành viên của đội hộ vệ đảo giữa hồ, hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng.”
Từ Thiên kích động khom người hướng Thượng Ất, hỏi:
“Vâng thưa ngài Thượng Ất, a không, là đại ca Thượng Ất. Mà đại ca, vợ của ngài còn trong thời kỳ nuôi sữa chắc cần có người chăm sóc, chị của tôi tên Từ Kiều cũng ở đây, chị ấy là bà vú biển hiệu vàng nổi tiếng trong đế đô, hay để chị ấy chăm sóc cho bà chủ và cậu chủ được không?”
Thượng Ất nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý lời xin của Từ Thiên:
“Được, lát nữa kêu cô ta đi biệt thự tìm một người phụ nữ tên Đỗ Giai Tuệ, cứ nói là tôi kêu đến.”
Thượng Ất có ấn tượng khá tốt với Từ Thiên nên hắn không có lý do gì từ chối lời xin nhỏ bé này. Nhưng câu nói tiếp theo của Từ Thiên làm Thượng Ất giật nảy mình, hắn không ngờ gã mang đến niềm vui bất ngờ cho mình không chỉ có bấy nhiêu đây.
“Đại ca, trên đường đến đây tôi phát hiện ra thứ này, ngài xem coi có ích cho việc kiến thiết căn cứ không?”
Từ Thiên vừa nói vừa lấy một bao hạt giống thực vật ra khỏi túi. Thượng Ất tùy tay mở ra, sau đó thộn mặt ra.
“Ôi mợ, thứ này không lẽ là . . . ma quỷ đài!?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo