Lâm Linh cảnh giác nhìn dao trong tay Thượng Ất, bàn tay cô ta bất giác siết chặt bó thuốc nổ công nghiệp:

 

“Vị tiên sinh này có lẽ hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải người sống sót không nhà để về, chúng tôi định làm chuyện lớn ản hhưởng toàn thế giới, nếu không có chuyện gì khác thì xin tiên sinh hãy đi ngay. Đại Duyệt đừng sợ, qua chỗ cô nào!”

 

Bó thuốc nổ này có uy lực rất lớn, dù Thượng Ất cho Lâm Linh cảm giác cực kỳ nguy hiểm thì trong lòng cô ta rất bình tĩnh. Lâm Linh tin tưởng người còn chút lý trí sẽ không muốn đụng phải nguy hiểm bị nổ tan xương nát thịt.

 

Giọng Đại Duyệt lạnh lùng nói:

 

“Em không đi đâu, cô Lâm, cũng đề nghị cô tốt nhất làm theo lời của anh ta, nếu không . . .”

 

Đại Duyệt không định nói ra sự tàn nhẫn của Thượng Ất, nhưng bản tính lương thiện khiến cô ta nhắc nhở Lâm Linh đừng hành động thiếu suy nghĩ.

 

Mặt Hoàng Văn Võ độc ác, ngữ điệu chắc chắn nói:

 

“Đại Duyệt, sao cậu nói giúp cho người khác vậy hả? Đừng nói là bị ông ta cưỡng hiếp sau đó tâm lý biến thái chuyển sang thích luôn nhé. Tôi có xem phim nước ngoài kể về con tin bị kẻ cướp hiếp, sau đó sinh ra hội chứng gọi là . . . à, hội chứng Stockholm, cũng gọi là hội chứng Stockholm biến chứng hóa con tin, nói là người bị hại sinh ra tình cảm với kẻ phạm tội, ngược lại trợ giúp tội phạm. Đại Duyệt, cậu giúp người đàn ông này đến bắt chúng tôi đúng không? Đồ phản bội, tâm lý biến thái, sao cậu không bị con chó điên đó cắn chết luôn đi!”

 

Hoa Ny bực tức quát:

 

“Bậy bạ! Hoàng Văn Võ, ông mới là người bệnh chứng Stockholm gì đó! Đại Duyệt, mặc kệ hắn ta, mọi người đều biết hắn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không có cơ hội theo đuổi cậu nên cố ý nói như vậy, người tâm lý biến thái thật sự là hắn ta! Tôi chịu đủ mấy người rồi, ăn hiếp Đại Duyệt lương thiện thành thật đúng không? Hôm nay mấy người có thể đối xử với Đại

 

 

Duyệt như vậy thì ngày mai cũng có thể làm như thế với tôi, chị đây không hầu mấy người! Đại Duyệt, đừng sợ, tới đi với cậu!”

 

Hoa Ny là cô gái rất thông minh, cảnh tượng vừa xảy ra làm cô ta lạnh lòng. Hoa Ny nói rồi dứt khoát đứng ra, định bước xuống dọc theo cầu thang. Hoàng Văn Võ mặt mày hung dữ đi ra, vươn tay đẩy Hoa Ny một cái. Sức đẩy mạnh làm Hoa Ny bước hụt lăn từ cầu thang xuống hố sâu dưới đất. Mấy nữ sinh sợ hãi hét chói tai, suýt làm ướt quần.

 

“Bà nội nó, mày dám hại người!?”

 

Một bóng đen vụt qua, Hoa Ny cảm giác thân thể rơi xuống chợt khựng lại, sức mạnh lớn từ mắt cá nhân nhấc người cô ta lên, cuối cùng được người nhẹ nhàng đặt xuống đất.

 

Tốc độ cực hạn, trong vòng một giây Thượng Ất hoàn thành hàng loạt động tác chạy như bay, vươn tay bắt giữ, cứu người, động tác nhanh nhẹn suôn sẻ.

 

Mặt Hoàng Văn Võ trắng bệch nói:

 

“Tôi lỡ đụng cậu ấy thôi, lỗi tại cậu ấy không níu lại được, không thể trách tôi!”

 

Tốc độ như hồn ma và sức mạnh to lớn của Thượng Ất làm Hoàng Văn Võ nhận ra tình hình không ổn, bản năng trốn đằng sau đám đông. Nhưng trong khoảnh khắc Hoàng Văn Võ liếc thấy bóng đen nhanh chóng áp sát mình, mặc cho gã né tránh cỡ nào thì bóng đen như báo săn túm gã ra khỏi đám đông.

 

Bị Thượng Ất dáng người cao lớn bóp cổ, Hoàng Văn Võ cao một mét tám vùng vẫy như vịt bị bóp cổ:

 

“A! Cổ đau quá, mau thả tôi ra, thả tôi ra! Khụ khụ!”

 

Tiếc rằng bàn tay của Thượng Ất cứng như sắt, chút sức lực của Hoàng Văn Võ không thể bẻ ngón tay hắn ra.

 

Thượng Ất giơ Hoàng Văn Võ lên cao, nhìn Hoa Ny, hỏi:

 

 

“Mới rồi tên rác rưởi này dùng cánh tay nào đẩy cô?”

 

Hoa Ny còn đang hoảng sợ dựa vào ngực Đại Duyệt, bản năng trả lời:

 

“Hình như bên phải . . . tôi không nhớ . . . trời ạ!”

 

Hoa Ny đang nói thì bỗng hét lên, bịt miệng. Ngay trước mặt cô ta, Thượng Ất tùy tay chém một nhát, cánh tay phải của Hoàng Văn Võ như cành cây gãy nhẹ nhàng tách lìa khỏi thân thể rớt cái bịch xuống đất.

 

“Ông . . . tôi . . . a!”

 

Hoàng Văn Võ phát ra tiếng gào thét vô cùng thê thảm, tiếng hét xuyên thấu cửa sổ truyền xa mấy trăm mét. Đau quá, đau thật! Hay nói tay đứt ruột xót, nhưng một cánh tay bao gồm mạch máu, gân xương, cơ bắp, lớp da bị chặt đứt từ bả vai, đau đớn như sóng triều làm Hoàng Văn Võ muốn xỉu cũng khó khăn.

 

Thượng Ất quay sang hỏi Đại Duyệt:

 

“Đại Duyệt, thằng này mới dùng cánh tay nào chỉ trích cô là phản đồ?”

 

Đại Duyệt xanh mặt nói:

 

“Không, cậu ấy không chỉ vào tôi!”

 

Thượng Ất gật đầu nói:

 

“À, là dùng cánh tay trái chỉ vào cô, hiểu rồi.”

 

Ánh dao lóe sáng, một cánh tay khác phun máu rơi xuống đất.

 

“A! Tôi . . . ông . . . ông giết tôi đi, tôi không chịu nổi!”

 

Hoàng Văn Võ như nổi điên vặn vẹo người, nhưng mất hai cánh tay là đánh mất khả năng giữ thăng bằng, gã chỉ có thể bất lực đung đưa đầu nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay của Thượng Ất.

 

 

Thượng Ất giơ dao bầu nhắm về phía đùi của Hoàng Văn Võ, khóe môi cong lên nụ cười bình tĩnh như ác ma đến từ địa ngục:

 

“Không gấp, tôi nhớ là mới rồi cậu dùng đùi phải đá Hoa Ny một cái nhỉ, ráng nhịn chút, một nhát dao là xong.”

 

Khi Hoàng Văn Võ nói ra hai chữ ‘cưỡng hiếp’ thì kết cuộc bi thảm của gã đã định sẵn. Thượng Ất sẽ không để cặn bã như Hoàng Văn Võ chết dễ như vậy, bị chém thành người gậy là kết cuộc cuối cùng của gã.

 

Đột nhiên ngoài tòa nhà có gió rít thê lương ập đến, một bóng người nhanh như tia chớp lao vào trong, cùng với gió rít kia một trước một sau đâm mạnh vào cổ họng của Thượng Ất.

 

Keng keng keng!

 

Bùm!

 

Hai tiếng nổ khác nhau vang lên trong phòng, Thượng Ất vung dao đánh bay con dao găm bén, đấm mạnh vào ngực người tới.

 

Cùng lúc đó ngực của Thượng Ất đau nhức, như bị con trâu to chạy nhanh húc vào, sức mạnh lớn làm hắn bay ra xa mười mấy mét, lưng đụng vào bức tường mới ngừng lại.

 

Thượng Ất phun ra búng máu:

 

“Phụt!”

 

Trước mắt hắn tối sầm, chỉ có thể miễn cưỡng vịn tường đứng để khỏi ngã.

 

Thượng Ất ngạc nhiên nhìn người đến, lòng thầm la nguy rồi:

 

“Là anh?”

 

Thì ra quân nhân mặt chữ điền, vóc dáng vạm vỡ như trâu, măc áo ba lỗ rằn ri quân sự, cao cỡ một mét chín là binh sĩ mạnh mẽ có trị số năng lượng sinh mạng đến 18000 mà Thượng Ất đã thấy.

 

 

Quân nhân tóc ngắn, mặt chữ điền, trông không hơn bốn mươi tuổi lạnh lùng nhìn Thượng Ất, ánh mắt luân phiên qua lại giữa hắn và Hoàng Văn Võ.

 

Quân nhân hỏi:

 

“Đây là mày làm? Hai bảo vệ ở cửa cũng bị mày giết?”

 

Thượng Ất ôm ngực đau đớn ho khan:

 

“Khụ khụ, đúng là tôi giết. Sao? Anh có ý kiến? Khụ khụ.”

 

Cú đấm của đối phương quá mạnh, Thượng Ất cảm giác rõ ràng xương ngực ít nhất bị gãy ba khúc, hình như phổi cũng bị thương, khi nói chuyện cứ cảm giác vị tanh ngọt trào lên cổ họng.

 

 

0.11365 sec| 2434.141 kb