“Tôi mà nhỏ nhen? Thạch Văn Quyên, cậu là bạn tốt của Đại Duyệt, ngày hôm qua lúc Đại Duyệt bị chó rượt thì cậu ở đâu? Hình như núp trong góc lầu khóc thì phải. Cái thứ vừa ích kỷ vừa nhát gan có tư cách gì nói tôi? Hừ!”
“Hoàng Văn Võ, ông!”
Nữ sinh được gọi Thạch Văn Quyên có vóc dáng không cao, mặt búp bê đáng yêu, giờ bị Hoàng Văn Võ châm chọc mỉa mai mấy câu làm mặt cô ta đỏ như gấc chín.
Một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc vang lên:
“Đủ rồi! Các em đã quên tại sao mình ở lại đây? Vì cứu con người ở tận thế mà chúng ta thà mạo hiểm mất mạng để ở lại đây tìm ‘vật dữ tuyệt thế’, mới gặp khó khăn nhỏ mà đã cãi chí chóe, mấy em như vậy thì sao có thể hoàn thành trách nhiệm vĩ đại cứu con người?”
Một người phụ nữ toát ra khí chất chính chắn mà gợi cảm, da trắng mặt đẹp đứng lên khỏi nhóm người. Chân mày đen nhướng cao, trên sống mũi thẳng là đôi mắt to sáng ngời uy nghiêm nhìn học sinh bốn phía, cuối cùng ngừng lại ở Hoa Ny vóc dáng nhỏ xinh.
“Hoa Ny, con quái vật trong cái hố bên dưới có thính giác rất nhạy, em phải kiểm soát cảm xúc, không thể bất chợt la lớn, phải chịu trách nhiệm an toàn của bạn học khác, nghe hiểu không?”
“Đã hiểu, nhưng cô Lâm, mới rồi em thật sự . . .”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Lâm Linh, lời đến bên môi bị Hoa Ny nuốt ngược về.
Hoa Ny biết mình không nhìn hoa mắt, bóng người mới vụt qua đúng là Đại Duyệt. Nhưng Hoa Ny không cố gắng giải thích nữa, cô ta biết rõ lần này tìm báu vật quan trọng cỡ nào với mọi người ở đây, lời cô ta nói ra làm nhiễu loạn cảm xúc của mọi người dẫn đến hỏng việc trong gang tấc thì cô ta sẽ thành kẻ có tội muôn đời.
Thà bỏ qua chứ đừng nói lỡ mồm. Hoa Ny ngoan ngoãn đứng một góc, nhìn Lâm Linh tiếp tục khích lệ mọi người.
“Các bạn học, tôi là cô giáo của các em, mọi người là học sinh ở đây, chúng ta đều nhận giáo dục cao đẳng, nên tôi sẽ cố gắng giải thích mục đích hành động lần này theo góc độ khoa học. Đầu tiên, vật dữ tuyệt thế là xưng hô của tôi dành cho mục tiêu hành động lần này, miêu tả bằng từ ngữ khoa học là chúng ta sắp tìm một loại kết quả văn minh tiền sử có sức mạnh không ngờ, sẽ tạo thành hậu quả vô cùng khủng khiếp. Mọi người nhìn xem cái này . . .”
Lâm Linh vừa nói vừa ngồi xổm xuống đất, tùy tay mở máy tính bảng ra, nhưng không chú ý đường cong bờ mông săn chắc, hai nửa vòng tròn màu trắng ở ngực làm mấy nam sinh nuốt nước miếng.
“Đây là tiểu tổ dò xét địa chất của học viện trước tận thế ghi lại video trắc nghiệm nền trước khi xây nhà lầu dạy học mới. Bên trong biểu hiện rõ sâu dưới chân chúng ta 100m có một lỗ hổng lớn cỡ hai sân bóng. Mọi người đều học kiến trúc, không xa lạ gì với thăm dò địa chất, không cần tôi giải thích nhiều.”
Dư Khánh lớn tiếng nói, biểu tình kiêu ngạo:
“Em biết thưa cô Lâm, lòng đất rỗng nghĩa là có sông ngầm hoặc động đá vôi, nhưng rỗng có quy tắc như vậy thì chỉ có một khả năng, là mộ cổ. Em nói đúng không cô Lâm?”
Làm chủ tịch hội học sinh, Dư Khánh chẳng những cao to đẹp trai mà tài học cũng làm bằng sắt.
Lâm Linh cười khen:
“Bạn học Dư Khánh giải thích rất tốt, ngay dưới chân chúng ta có một ngôi mộ cổ cỡ lớn không thua gì hố số 3, 5 thùng xe binh.”
Sau đó khuôn mặt Lâm Linh nghiêm túc nói:
“Nhưng mọi người không thấy kỳ lạ sao? Đại học Thanh Nhạc chúng ta được xây dựng trên trăm năm, kiến trúc xây trên mảnh đất này cộng lại lớn nhỏ cũng cỡ trăm chỗ, nhưng chưa từng có ai phát hiện lòng đất ẩn giấu mộ cổ.”
Có người khó hiểu suy đoán:
“Đúng rồi, tại sao lúc trước không ai phát hiện ra? Là vì trước kia kỹ thuật khoa học không đủ nên không phát hiện ra?
Có người phản bác lại ngay:
“Không thể nào! Mười năm gần đây đại học Thanh Nhạc chúng ta xây nhà lầu nhiều nhưng chưa từng nghe nói có mộ cổ ngầm dưới đất!”
Lâm Linh nhìn mọi người bàn tán xôn xao, lộ biểu tình vừa lòng. Dù đang trong tận thế Lâm Linh vẫn không quên thói quen đưa ra câu hỏi, cô ta luôn cho rằng đặt câu hỏi là con đường quan trọng khiến học sinh có khả năng suy nghĩ, làm cô giáo thì phải khéo léo dẫn dắt học sinh.
Lâm Linh chìm trong suy tư, mắt dần lóe tia sợ hãi:
“Sự việc thật kỳ lạ, nên khoảng ba tuần trước chính phủ đế đô biết việc này liền phái nhân viên công tác liên quan bộ văn hóa xuống điều tra, nhưng không lâu sau xảy ra chuyện mà tất cả biết rồi, tận thế đến, các loài thú dữ như nổi điên tấn công con người. Cho đến ba ngày trước, những quân nhân kia đến . . .”
Các học sinh không rõ sự thật thì lao nhao hỏi có chuyện gì.
Dư Khánh đứng ra, giọng điệu bình tĩnh nói:
“Để tôi nói tiếp thay cô giáo Lâm, tôi có thấy chuyện ba ngày trước, cảnh tượng khi đó siêu khủng khiếp. Mọi người đều biết chuyện quân đội chiếm lĩnh tòa nhà học viện khoa học xã hội và thư viện góc nam đúng không? Hai tòa nhà lớn đó đều có hố to sâu năm mươi mét, đáy hố nối với mộ cổ kia. Tôi biết mấy chuyện này vì hôm đó là tôi và cô Lâm Linh phụ trách cung cấp tin trắc nghiệm địa chất, mà chuyện này không quan trọng, tôi muốn nói là chuyện ngoài ý muốn vào lúc đó . . .”
Lâm Linh kiên quyết nói, bày ra khí chất nữ giáo sư ung dung bình tĩnh:
“Được rồi bạn học Dư Khánh, đừng nói nữa. Có một số việc chưa chứng thực, nhiều lời vô ích. Nói tóm lại mọi người phải hiểu rõ rằng trong mộ cổ có một thứ cực kỳ khủng bố, tôi đoán hung thủ khiến động vật toàn cầu phát cuồng là vì nó, nên chúng ta phải hoàn toàn hủy diệt nó trước khi nó bị quân đội tìm ra!”
Không ai chú ý thấy đáy mắt Lâm Linh đọng tia lo âu thật lâu không tán.
Có người hỏi:
“Nhưng thưa cô Lâm, em vẫn không hiểu, nếu thứ này là hung thủ khiến tận thế buông xuống thì tại sao chúng ta không phối hợp quân đội tìm nó? Cho dù chúng ta tìm được vật dữ tuyệt thế thì làm sao hủy diệt nó? Chúng ta không có cả vũ khí đàng hoàng!”
Lâm Linh nghe vậy mỉm cười, lấy bó thuốc nổ công nghiệp đã bao kỹ ra khỏi ba lô:
“Tôi đã chuẩn bị rồi, thứ này bị trộm từ bộ võ trang hậu cần, nghe nói uy lực có thể nổ sập một tòa cao ốc. Các em yên tâm, thứ này dùng kiểu điều khiển, chúng ta hoàn toàn có thể an toàn rút ra.”
“Tốt quá, chúng ta mà thành công là đều thành anh hùng đất nước! Chậc chậc, không chừng được ở lại trường làm thầy.”
“Xì, ước mơ có bấy nhiêu à. Đã là anh hùng quốc gia thì nên xin làm trưởng phòng bộ kiến thiết quốc gia.”
“Đừng giỡn, cậu nói chuyện còn không rành mà muốn làm lãnh đạo? Ai dám mướn?”
Lời nói của Lâm Linh làm các thiếu niên thiếu nữ mới hai mươi tuổi sôi trào máu nóng. Lứa tuổi của họ vốn tràn ngập các ảo tưởng, không hề nghiêm túc suy nghĩ thành phần mạo hiểm trong đó.
Chỉ có Hoa Ny là mặt tái xanh, đôi mắt to nhìn chằm chằm cửa tòa nhà, bất giác toàn thân dựng đứng lông tơ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo