Từ Thiên đưa ra thứ trông giống hạt mầm hoa dắt trâu, kích cỡ bằng hạt đậu xanh nhưng hình tam giác bất quy tắc, màu xanh nhạt, tay sờ vào bề mặt gồ ghề, cảm giác như cầm những hạt cát bất quy tắc. Thứ này trông rất bình thường, đa số người sống sót tưởng hạt giống thực vật thường. Nhưng Thượng Ất đã sống một kiếp người thì biết hạt giống thực vật không bắt mắt này tên ma quỷ đài, một loại thực vật biến dị có thể sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, có thể trồng ở bất cứ chỗ nào.

 

Thượng Ất dám chắc chắn nếu bây giờ hắn tùy ý rải mớ hạt giống ma quỷ đài ở bờ sông, sau một tuần trừ hàng đống ma quỷ đài như bong bóng màu

 

 

lục bao bọc bờ sông ra, trong phạm vi mấy trăm mét không có cọng cỏ, tất cả sẽ bị thực vật biến dị hình dạng bong bóng chiếm cứ.

 

Biến thái hơn là loại thực vật này sau một tuần lại mọc trái cây, khi trái chín sẽ bị bắn ra khỏi hàng đống bong bóng lục xa mấy trăm mét, khi đó đất bùn, bụi cỏ, khe nứt trên đá, vách tường xi-măng, thậm chí thân cây cao lớn trong vòng một tuần sẽ bị ma quỷ đài hình dạng bong bóng chiếm cứ. Ánh nắng bị che, hơi nước bị hút khô, không khí bị hút mất, chất dinh dưỡng bị cướp đi . . . trước ma quỷ đài thì tất cả thực vật chỉ có một kết cục, cái chết.

 

Thượng Ất trầm giọng hỏi:

 

“Từ Thiên, cậu tìm thứ này ở đâu ra? Trừ chúng nó ra xung quanh còn thứ gì khác không?”

 

Thượng Ất thầm lo, kiếp trước hắn đã thấy uy lực của ma quỷ đài rồi. Thứ này chỉ cần ba tháng là nuốt trọn một thành phố cỡ trung, trừ phi sử dụng vũ khí hạch tấn công kiểu hủy diệt, không còn cách nào khác ngăn cản nó lan tràn.

 

Nếu ma quỷ đài bén rễ nẩy mầm trong tiểu khu thì khỏi đợi tai nạn lớn đến vào hai tuần sau, trong vòng vài ngày là nguyên tiểu khu sẽ thành bong bóng màu lục to lớn dày mấy chục mét, tất cả sinh vật sẽ chết ngộp vì thiếu dưỡng khí, không ai may mắn thoát khỏi.

 

Từ Thiên thành thật trả lời:

 

"Không, chỉ có mười mấy hạt này. Tôi tìm thấy nó trong phòng thí nghiệm của đại học nông nghiệp lâm viên đế đô. Khi ấy tôi sắp chết đói, vào đại học kiếm ăn, sau cùng tìm được mấy túi hạt giống, có một túi đựng hơn một nửa thứ này.

 

Thượng Ất nghe xong hết hồn, vội hỏi:

 

“Cậu đã ăn những hạt giống này? Vậy sao không chết? Không thể nào, hạt giống ma quỷ đài có thể chịu đựng hoàn cảnh khắc nghiệt cực nóng hoặc cực lạnh, đừng nói bị con người ăn vào bụng, ngay cả đạn đạo, thuốc nổ hay thực nghiệm đóng băng đều không thể ức chế chúng nó sinh sôi. Từ

 

 

Thiên, cậu hãy kể lại tỉ mỉ cho tôi biết làm cách nào ăn hạt giống ma quỷ đài?”

 

Từ Thiên lắc đầu nói:

 

“Thì tôi dùng dị năng vi ba nướng chín sau đó ăn, nói thật chứ thứ này dở ẹc, ăn vào miệng có vị như xăng.

 

Từ Thiên nhớ lại đau khổ khi nhấm nháp ma quỷ đài, không chú ý thấy biểu tình câm nín của Thượng Ất.

 

“Ghê gớm, Từ Thiên có lẽ là người đàn ông đầu tiên trong lịch sử Hoa quốc dám ăn ma quỷ đài, quan trọng là người này còn soi mói hương vị ma quỷ đài. Dị năng vi ba lợi hại thật, khoan, có lẽ mình có thể lợi dụng năng lực của cậu ta thử khống chế ma quỷ đài . . .”

 

Thượng Ất vụt ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn Từ Thiên, một ý tưởng to gan lóe lên trong óc hắn. Thượng Ất định dùng ma quỷ đài đối phó kẻ địch, đặc biệt là quân đội đế đô!

 

Lãnh Vân mang ba chiến sĩ cải tạo gen đến, tin tức lộ ra trong cuộc chiến với Loan Báo nói rõ trong quân đội có cao tầng nào đó nắm quyền lớn đang chú ý tới tiểu khu Hoa Tụng đế đô và Thượng Ất.

 

Thượng Ất không biết thân phận của người kia, có lẽ ép Lãnh Vân khai ra sự thật là cách hay. Nhưng Lãnh Vân bị hư mặt, mỗi ngày làm bộ dạng sống dở chết dở, Thượng Ất không cho rằng ép buộc cô ta sẽ được hiệu quả gì.

 

Tất cả phải tính từ ngọn nguồn, Thượng Ất nhớ lại quá trình mình tiếp xúc với quân đội đế đô, rất nhanh một manh mối rõ ràng hiện ra trong đầu, dần hội tụ thành một điểm. Cứu Văn Phỉ về, lấy việc này uy hiếp đòi quân đội đưa vật tư, chắc chuyện này làm hắn đi vào tầm nhìn của cao tầng quân đội, khiến họ dần sinh ra hứng thú với hắn.

 

Đã hiểu đại khái sự việc, biểu tình nghiêm túc của Thượng Ất dần giãn ra. Bị ai theo dõi đều không quan trọng, ở trong kế hoạch của Thượng Ất thì sớm muộn gì hắn sẽ khai chiến với quân đội đế đô. Một ngọn núi không chứa hai cọp, quân đội đế đô là một con cọp. Khi Thượng Ất có được thể

 

 

chất bất tử, thu một đống tay sai đủ các dị năng, hắn cũng có tư cách trở thành con cọp thứ hai trong đế đô.

 

Thượng Ất sẽ không dễ dàng buông bỏ căn cứ tiểu khu Hoa Tụng đế đô, ít nhất là trước khi Thượng Nhạc Nhạc cai sữa, ai cũng đừng hòng nhắm vào nơi này!

 

Bây giờ quân đội đã sai Lãnh Vân đến thăm dò Thượng Ất, tục ngữ nói có qua mà không có lại là thất lễ, hắn sẽ không để chuyện này sang trang dễ vậy. Rêu phong nấm ma xuất hiện là cơ hội siêu tốt, thảm thực vật biến thái có thể hủy diệt tất cả sinh vật này nếu dùng tốt thì uy lực bằng đạn hạt nhân.

 

Còn về an toàn của đế đô?

 

Khóe môi Thượng Ất cong lên lạnh lùng, hai tuần sau có chín mươi phần trăm người sống sót sẽ chết, bố cóc cần biết nó có an toàn hay không.

 

“Từ Thiên, cậu nghe đây, tôi cho cậu một nhiệm vụ. Từ hôm nay trở đi, cậu phụ trách bồi dưỡng mười mấy hạt giống này, nhưng phải bảo đảm không để những ma quỷ đài mọc lan tràn, nếu phát hiện có gì không ổn liền dùng dị năng vi ba xóa sổ chúng nó. Tóm lại cố gắng trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng ma quỷ đài mọc hạt giống, số lượng càng nhiều thì cậu sẽ hưởng thụ đặc quyền càng nhiều trong căn cứ, nghe hiểu chưa?”

 

Từ Thiên gật mạnh đầu:

 

“Nghe hiểu!”

 

Sau đó chàng trai thắc mắc hỏi:

 

“Nhưng mà đại ca, tôi chỉ có bằng cấp 3, không hiểu ươm giống gây giống, anh tìm người giúp tôi được không?”

 

Thượng Ất đồng ý ngay:

 

“Được, tùy cậu lựa chọn nhân viên.”

 

Hắn nói với người sống sót vây xem:

 

 

“Bây giờ cần mấy nhân viên chuyên nghiệp học sinh vật, người có năng lực liên quan hãy đứng ra ngay. Giống như vừa rồi, được chọn là có thể vào sống trong khu biệt thự, hưởng thụ đãi ngộ của thành viên trong khu biệt thự.”

 

Một thanh niên cao gầy đứng trong đám đông giơ cao tay lên, trên cổ áo đen là khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo nhìn Thượng Ất:

 

“Tôi! Tôi học tiến sĩ chuyên nghiệp gây giống trong đại học khoa học kỹ thuật sinh vật đế đô! Tôi nghiên cứu các loại lúa nước tạp giao, bắp ngô bảy sao đỏ chống sâu bệnh, chọn tôi đi! Tôi có thể! Tôi từng viết mười ba bài luận văn được thưởng quốc tế, được tiền thưởng cao đến mấy chục vạn Hoa quốc tệ . . .”

 

Thanh niên giơ cao cặp nhựa hồ sơ, chữ ‘thưởng’ đỏ chói trong cặp nhựa trong suốt có vẻ chói mắt trong đám người.

 

Vừa đẹp trai vừa có tài, cao lớn nhiều tiền, tương lai tươi sáng, nếu không có tai nạn tận thế thì nam tiến sĩ trẻ này coi như tinh anh trong đám người tinh anh ở đế đô.

 

Thượng Ất mỉm cười nhìn Từ Thiên, chờ trả lời:

 

“Nghe không tệ. Sao, để anh ta làm trợ thủ cho cậu được không?”

 

Từ Thiên lắc đầu nói:

 

“Thôi, bỏ đi đại ca Thượng Ất.”

 

Lệ Á hỏi, vẻ mặt thắc mắc:

 

“Sao vậy? Chuyên nghiệp của người này ghê gớm như vậy mà sao cậu không chọn người ta?”

 

Lệ Á cảm thấy nam tiến sĩ này hầu như hoàn mỹ, dư sức làm trợ thủ cho nhân viên phục vụ tiệm cơm.

 

 

0.11726 sec| 2422.344 kb