Rốt cuộc Lãnh Vân nặng nề té xuống đất, Lý Minh Lượng cho thuốc chích dùng để chạy trốn chứ không phải đánh nhau, cô ta không giỏi đấu gần thân nên thua rất thảm, người đẫm máu.
“A!”
Rốt cuộc chiến sĩ gen ra tay. Làm chiến sĩ nhân tạo, bọn họ có gen chiến đấu ưu tú, đối với Triệu Lão Tam thì chỉ số năng lượng của họ cao hơn 2000 tương đương với thần chết. Nhưng để có được sức mạnh phải trả giá đắt, vì rót vào gen của nhiều sinh vật khác nên chỉ số thông minh của các chiến sĩ gen cỡ con nít hai, ba tuổi.
Nên khi bọn họ gầm rống xông về phía Triệu Lão Tam thì mười mấy con nhện mặt người thiên văn biến dị ở một bên rình rập khoảnh khắc nhào lên, hai bên đánh túi bụi, tình hình chiến đấu thảm liệt mà rung động tâm hồn.
Người đàn ông trung niên phía đối diện Lãnh Vân lạnh lùng cười đến gần:
“Kẻ đáng thương.”
Gã bước ra mỗi bước là biển hoa xung quanh phát ra tiếng rào rào, hiển nhiên ở góc nhóm người Thượng Ất không thấy đang có vô số con nhện mặt người thiên văn đang dòm ngó bọn họ, luôn sẵn sàng xông lên xé xác con người ra.
Người đàn ông trung niên liếc Lãnh Vân một cái, nói tiếp:
“Quân đội đế đô làm tôi quá thất vọng, dựa vào chiến sĩ hợp gen rác rưởi như vậy mà các người dám đến bắt Loan Báo này?”
Lãnh Vân vùng vẫy bò dậy:
“Loan Báo? Anh là Loan Báo? Tại sao tấn công chúng tôi? Không lẽ anh đã quên mình cũng là một người lính còn tòng quân?”
Quần áo cô ta loang lổ vết máu, đặc biệt vết thương lớn ở ngực, hai đùi không ngừng chảy máu, trông rất dữ tợn.
Loan Báo cười to bảo, trong đôi mắt lớn bắn ra tia sáng lạnh lùng:
“Lính? Ha ha, đương nhiên tôi không quên mình là người lính! Làm một người lính, tôi nhận được mệnh lệnh cuối cùng là giữ gìn xưởng chế tạo công nghiệp quân sự, tiêu diệt tất cả kẻ địch có ý đồ lấy vật tư của xưởng. Cho đến nay tôi tự nhận mình đã hoàn thành nhiệm vụ này rất tốt. Kẻ xâm nhập chết trong miệng của nhện thần của tôi, tính luôn mấy người vừa lúc một trăm người.”
Lãnh Vân ôm ngực, mắt lạnh lùng nhìn Loan Báo chằm chằm, rít gào:
“Nhảm nhí, ai là kẻ xâm nhập? Bà đây không hứng thú với xưởng công nghiệp quân sự chó chết đó! Khụ khụ khụ, bà chỉ đến tìm một người, sau
khi xong việc sẽ cố gắng giúp đỡ anh tiếp tục quản lý xưởng công nghiệp quân sự, nhưng còn bây giờ . . . bà đổi ý rồi. Anh và bầy sâu biến dị chết tiệt này hôm nay chết hết cho bà!”
Lãnh Vân bỗng lấy một chiếc điện thoại vệ tinh quân dụng nhỏ xinh ra, nhanh chóng nhấn nút điện thoại.
Chiếc điện thoại này là Triệu Nghị đưa cho Lãnh Vân, trước khi lên đường Triệu Nghị không ngại phiền dặn dò rằng nếu gã nhận được điện thoại từ dãy sổ này sẽ sử dụng quyền hạn của mình trong vòng nửa tiếng bắn ba đạn đạo mang tính hủy diệt, phá hủy mọi sự việc trong phạm vi mấy km ở vị trí điện thoại.
Phá hủy, tất cả chết hết không chừa ai!
Mắt Lãnh Vân ánh lên tia quyết tuyệt, nhưng khi cô ta định nhấn nút thì sức mạnh kỳ lạ bỗng bao phủ quanh cô ta. Lãnh Vân cảm giác đôi tay như quấn xích nặng ngàn ký, cô ta quỳ xuống đất, điện thoại vệ tinh rớt xuống phát ra tia điện xèo xèo.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao người mình nặng nề thế này?”
Lãnh Vân vùng vẫy cố chộp điện thoại vệ tinh rơi dưới đất, nhưng hai tay càng gồng sức thì sức mạnh bí ẩn càng tăng lên. Sức mạnh bí ẩn nặng hơn mới rồi gấp ba lần bao phủ Lãnh Vân, xương vai của cô ta phát ra tiếng răng rắc ma sát mạnh không chịu nổi.
“Thứ như con kiến mà dám đến địa bàn của Loan Báo này giương oai hả? Triệu Lão Tam, giết ả, chôn xác trong ruộng hoa anh túc!”
“Vâng, ngài Báo hãy chờ, tôi nhất định sẽ làm toàn thân cô ả thành phân bón hoa. Rít rít, tưởng tượng thôi đã khiến người hưng phấn!”
Miệng Triệu Lão Tam phát ra tiếng rít rợn người như loài sâu, hơn mười cái chân nhện to luân phiên tiến lên, rất nhanh đã bò tới trước mặt Lãnh Vân. Lúc này ba chiến sĩ gen bị mười mấy nhện mặt người thiên văn biến dị bao quanh, bọn họ gầm rống nhưng mãi không thể phá vòng vây.
Trong giọng nói lạnh lùng ẩn chứa uy nghiêm không thể nghi ngờ, Thượng Ất lững thững che trước mặt Triệu Lão Tam:
“Dừng lại, thứ dơ bẩn xấu xí hãy tránh xa cô gái kia một chút!”
Đằng sau lớp mặt nạ vua chuột màu đen là cặp mắt hổ bắn ra tia sáng lạnh, Triệu Lão Tam bị nhìn sững người.
Triệu Lão Tam gay gắt hỏi:
“Mày là đứa nào? Muốn đứng ra bao che cho ả này?”
Chân nhện nhanh nhẹn đá lên, máy thăm dò quân dụng trong tay Lý Minh Lượng bị hất lại gần.
Triệu Lão Tam nhìn chằm chằm con số năng lượng của Thượng Ất trên máy thăm dò, tỏ vẻ dửng dưng:
“Ô, không ngờ là cao thủ, trị số năng lượng lên đến hơn 2000. Muốn anh hùng cứu mỹ nhân à? Coi chừng lát nữa bị bố đánh thành gấu chó, rít rít.”
Trị số năng lượng của Lãnh Vân cao cỡ ba ngàn còn không đánh lại gã, Thượng Ất mới có hơn hai ngàn tất nhiên không lọt vào mắt.
Thượng Ất lạnh lùng liếc Triệu Lão Tam một cái:
"Anh hùng cứu mỹ nhân? Mày thấy cô ta đẹp lắm sao?”
Không đợi đối phương trả lời hắn đã tự nói:
“Cô ta sống hay chết chẳng liên quan gì tôi, nhưng mày làm rách đồ của cô ta làm tôi rất tức giận, nên trước khi mày giết cô ta thì hãy trả tiền quần áo đã, nghe hiểu chưa con sâu chết tiệt!”
Lãnh Vân câm nín nhìn thân hình đứng thẳng như cọc tiêu, khóe môi cong lên nụ cười đắng chát:
“Cái tên này, mình làm gì đắc tội với anh ta mà nỡ đối xử với mình như vậy. Quần áo, bà nội nó, mạng sống của bà không bằng bộ đồ rách?”
Lãnh Vân tự nhận đã nhìn nhiều người nhưng không thể nhìn thấu người đàn ông đội mặt nạ trước mắt.
“Mày nói gì? Đền tiền áo? Ha ha ha, mày bị điên hả? Bố đền mày cái cóc khô!”
Triệu Lão Tam điều khiển chân nhện sắc bén đâm mạnh vào tim Thượng Ất, trong tưởng tượng của gã thì đối mặt đòn tấn công sắc bén như vậy giây đầu tiên đối phương sẽ hoảng hốt lùi lại né, giây thứ hai bị cái chân nhện khác chờ sẵn làm sẫy chân, giây cuối cùng là mười tám cái chân nhện sẽ như dao găm cùng đâm xuyên thủng toàn thân, đi đời nhà ma.
Nụ cười đắc ý treo bên môi, Triệu Lão Tam như đã thấy bộ dạng chết thảm của Thượng Ất sau ba giây. Nhưng lúc này một luồng sáng lam sẫm vụt qua, tầm mắt của Triệu Lão Tam chợt thấp xuống, một bàn chân to đã đạp lên mặt gã.
“Triệu Lão Tam, tôi phải thừa nhận mày rất can đảm, từ bỏ thân thể con người chọn ký sinh lên thân sâu. Nhưng mày ký sinh thất bại rồi, chỉ số thông minh của mày không lên cao hơn sau khi ký sinh mà giảm thấp còn cỡ loài sâu. Kẻ đáng thương, thôi, mười mấy chân sâu coi như tiền đền quần áo vậy, bây giờ mày có thể lăn!”
Thượng Ất vung nhẹ đao xương Tinh Vực, xung quanh hắn rải rác mười mấy cái chân nhện to kể ra cảnh vừa diễn ra.
Rút đao, chặt chân, một chân đạp lên mặt Triệu Lão Tam, hàng loạt động tác như mây bay nước chảy, khiến người không kịp nhìn. Tiếc rằng Triệu Lão Tam không thể bắt giữ tốc độ siêu mau của Thượng Ất, gã chỉ biết mình đã phế, gã thật sự chỉ có thể ‘lăn’ đến hết đời, bị chặt hết chân nhện thì không còn cơ hội đứng lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo