Thượng Ất đứng trước một tòa nhà dạy học bỏ hoang nhìn ra mấy trăm mét xa:

 

“Sao đi vòng tới chỗ này nhỉ? Đám quân nhân kia chắc thuộc quân đội đế đô mà bảo vệ đã nói. Không được, không thể dây dưa lâu với họ, mình cần tìm người dẫn đường nhanh chóng đi học viện kiến trúc, tìm bản vẽ kiến trúc và nhân viên!”

 

Phía cuối tầm nhìn của hắn là vô số người lính võ trang đầy đủ bận rộn tụ tập trước hai tòa nhà lớn gần nhau. Mấy chục hòm gỗ nặng nề bị máy bay vận tải cỡ lớn hạ xuống, vô số nhân viên công tác mặc đồ phòng hóa học màu trắng lao ra từ một tòa nhà. Bọn họ cẩn thận chỉ huy binh sĩ nâng rương gỗ vào tòa nhà, tiếp tục lao ra với tốc độ nhanh nhất đón nhóm hòm gỗ thứ hai.

 

 

Trước một tòa nhà lớn khác, một đội xe vận chuyển lái nhanh tới, nhiều hòm thực phẩm, hòm thuốc, vũ khí đạn dược in chữ ‘quân dụng’ bị dỡ xuống xe, đám lính đã chờ sẵn nhanh chóng khiêng vào tòa nhà.

 

Có người phụ trách vận chuyển vật tư, có người sửa sang lại trang bị, có người nhanh nhẹn kéo lưới sắt, xây xi măng hầm phòng ngự, cả quá trình như mây bay nước chảy, mỗi binh sĩ tựa kiến thợ phân công rõ ràng trong ổ kiến, tuy hơi bận rộn nhưng động tác đâu vào đấy, tố chất quân sự và năng lực phối hợp rất mạnh.

 

Có mặt nạ vua chuột trợ giúp, Thượng Ất miễn cưỡng thấy biểu tình của đám lính. Các binh sĩ từ đầu đến đuôi không lộ vẻ oán trách, mệt mỏi hoặc tức giận gì, bọn họ như người máy được tạo ra rập khuôn, luôn giữ sự bình tĩnh và nghiêm túc, khiến người nhìn sinh lòng nghiêm nghị.

 

Quá đáng sợ! Những binh sĩ này tuyệt đối là tinh anh trong quân nhân đế đô! Nhưng quân đoàn tinh anh đang làm gì? Bọn họ vận chuyển cái gì?

 

Thượng Ất kiềm nén lòng tò mò, thời gian gấp gáp không cho phép hắn dính vào rắc rối.

 

Thượng Ất cúi đầu định rời đi thì có mấy binh sĩ cách không xa chạy tới, một người khiêng cái xác không đầu, biểu tình căng thẳng lớn tiếng nói với ai đó trong đám đông.

 

Thượng Ất sa sầm nét mặt, thầm la hỏng rồi:

 

“A? Phát hiện nhanh vậy sao?”

 

Xác chết không đầu tất nhiên là hai bảo vệ, vì vội vã tìm bản vẽ nên Thượng Ất không xử lý xác của họ, hắn không ngờ phản ứng của quân đội mau đến thế, nửa tiếng ngắn ngủi đã phát hiện xác chết, tiếp theo họ sẽ làm gì đây?

 

Thượng Ất bản năng ngước đầu nhìn. Một quan quân gầy gò bước ra từ đám người, kiểm tra kỹ xác của bảo an, sau đó không nói gì mà vẫy tay ra hiệu lính đi vào tòa nhà. Chốc lát sau một quân nhân vạm vỡ mặc áo ba lỗ

 

 

rằn ri, cao hơn một mét chín đi ra cửa, đứng thẳng trước mặt quan quân gầy, hình như nghiêm túc lắng nghe điều gì.

 

Thượng Ất đăm chiêu nhìn quân nhân vạm vỡ, đôi mắt dưới mặt nạ vua chuột lấp lóe tia sáng:

 

“Người đàn ông này . . . có hơi thở sinh mạng rất mạnh!”

 

Đúng vậy, dù cách mấy trăm mét thì Thượng Ất vẫn cảm giác rõ ràng hơi thở sinh mạng hùng hậu từ quân nhân kia. Thượng Ất bản năng mở dị năng cảm giác ra, áp lực mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn.

 

Hùng hậu, nóng rực, gần như thực chất, quân nhân này rất mạnh, nếu dùng máy trắc nghiệm tính toán trị số năng lượng sinh mạng của gã thì chắc trên 15000, thậm chí vượt qua con số khủng bố 18000.

 

Đây mới là cao thủ thật sự của quân đội? Xem ra mình đã hơi coi thường anh hùng trong thiên hạ, nếu lúc trước hắn gặp người này thì e rằng . . . Thượng Ất nghiêm nghị nhìn bóng lưng quân nhân to lớn, biểu tình phức tạp.

 

Kiếp trước Thượng Ất đã biết quân đội đế đô có vô số cao thủ mạnh mẽ, nhưng hắn không hiểu nổi vì sao tận thế mới qua gần một tháng mà trong quân đã có người mạnh đến mức này?

 

Thượng Ất thử so sánh thực lực hai bên, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Nếu so sánh Điền Ba mạnh mẽ là con sói đói, Hoàng Long là báo săn thì người kia là con cọp, một mãnh hổ không có đối thủ trong rừng. Đụng phải người này có lẽ Thượng Ất có sức đánh một trận, Điền Ba và Hoàng Long chắc chắn không có chút cơ hội nào. Người này quá mạnh, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể đã đến trình độ khiến người tuyệt vọng, người này rốt cuộc là ai?

 

Thượng Ất ngẫm nghĩ giây lát, xoay người rời đi. Hắn không có nhiều thời gian, phải đi ngay trước khi bị người kia phát hiện. Nếu bị gã dây dưa thì Thượng Ất trăm phần trăm không thể hoàn thành nhiệm vụ, khi đó đầy rẫy rắc rối.

 

 

Thượng Ất rời xa quân doanh, lững thững đi về phía nam. Trên bản đồ đánh dấu học viện kiến trúc nằm góc đông nam vườn trường, nhưng Thượng Ất quyết định không ôm may mắn tìm tòa nhà đó nữa, hắn định kiếm người chỉ đường.

 

“Ở đó! Màu vàng . . . năng lượng rất mờ, là người thường, rất có thể là học sinh chỗ này!”

 

Dị năng cảm giác nhờ mặt nạ vua chuột tăng mạnh rất hữu ích, Thượng Ất tùy ý quét mắt mấy phút đã phát hiện vầng sáng năng lượng con người trong tòa nhà hoang phế gần đó. Thượng Ất chỉ huy thú cưỡi sâu to hoành hành vượt qua mảng lớn bụi cỏ rậm rạp, ngừng lại ngoài cửa phòng đóng kín tầng một tòa nhà.

 

Thượng Ất bình tĩnh nói:

 

“Người bên trong nghe đây, cho các người một phút ra ngay, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

 

Cửa không dày, Thượng Ất chắc chắn người bên trong nghe rõ lời của mình.

 

Giọng một thiếu niên vọng qua khe cửa, nghe hơi khàn khàn non nớt, chắc tuổi còn nhỏ:

 

“Anh đi đi, chúng tôi sẽ không đi quân doanh, bị các người bắt chỉ có đường chết!”

 

Thượng Ất nhảy xuống thú cưỡi sâu to, ra hiệu nó núp trong bụi cỏ, hắn thì giơ tay lên cầm tay nắm cửa:

 

“Tôi không phải người trong quân đội, các người mở cửa ra sẽ biết. Cho các người nửa phút mở cửa, nếu không thì tôi sẽ dỡ cửa!”

 

“Dỡ cửa? Đây là cửa chống trộm, chúng tôi không mở ra thì anh không thể vào . . . khoan, trời ạ, anh đang làm gì? Đừng, cửa sắp bị kéo sập! A!”

 

Trong cửa truyền ra tiếng la hoảng hốt, xen lẫn tiếng mấy cô gái hét chói tai. Đám người này trơ mắt nhìn vị trí khóa cửa chống trộm dần vặn vẹo

 

 

móp méo, cuối cùng một bàn tay đàn ông hơi tái nhợt từ bên ngoài chậm rãi thò vào, bùm một tiếng cứng rắn kéo cửa ra.

 

"Không được vào, đừng bắt chúng tôi đi! Cầu xin anh, chúng tôi chỉ là học sinh, cầu xin anh!”

 

Tiếng van xin, khóc la ầm ĩ, nhưng khiến Thượng Ất dừng bước lại không phải vì tiếng gào thảm của họ, hắn không chịu nổi mùi hôi nồng nặc trong phòng. Khoảnh khắc cửa mở, mùi tanh tưởi chất thải của con người, thức ăn mục rữa biến chất, hương vị thân thể hôi rình, không khí bịt kín thời gian dài mang đến ngột ngạt ùa vào xoang mũi nhạy của Thượng Ất, làm hắn suýt xỉu. Không lẽ chỗ này là chuồng heo?

 

Thượng Ất chán ghét bịt mũi cố nín thở, nhưng mặt nạ vua chuột tăng mạnh phần mũi gấp mấy lần vẫn ngửi được mùi hôi.

 

 

0.10869 sec| 2425.055 kb