Từ Thiên chân thành trả lời:
“Anh ta quá đẹp trai tôi không thích đàn ông đẹp trai đứng cạnh mình, làm tôi bớt đẹp trai.”
Nam tiến sĩ nghe xong té cái bịch, ngửa cổ phun máu. Bà nội nó, đẹp trai hay không liên quan quái gì với chú? Bố tranh tài hoa, tài hoa, chú hiểu không? Tức là không dựa vào mặt thì bố vẫn có năng lực trở thành nhân vật chính.
"OK, không sao, dù sao chỉ cần gây giống. Vậy đi, hễ phụ nữ nào hiểu tri thức gây giống, tuổi tầm hai mươi lăm, tự nhận nhan sắc trên 85 điểm thì tất cả bước ra khỏi hàng!”
Thượng Ất nói xong quay đầu cười với Từ Thiên:
“Chọn thoải mái, chỉ cần là người cậu thích thì chọn bao nhiêu đều được. Nhưng Từ Thiên, cậu phải nhớ rằng tôi muốn trong vòng một tuần thấy thành quả nghiên cứu, nếu không thì cậu hãy mang theo chị của mình, Từ Kiều dọn ra căn cứ đảo giữa hồ, nghe hiểu không?”
Mắt Từ Thiên sáng rực, dòng khí hưng phấn chưa từng có chạy khắp người:
"Nghe hiểu!"
Thượng Ất vừa dứt lời Từ Thiên liền thấy mấy chục cô gái trẻ vóc dáng nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp xông lên. Một số giơ cao bằng tốt nghiệp đại học nổi tiếng, miệng không ngừng hét ‘chọn em, chọn em đi!’. Bọn họ như ong vỡ tổ bao vây Từ Thiên.
Hoàng Long vỗ vai Thượng Ất, ánh mắt khó chịu nhìn Lệ Á:
“Đi thôi, đi gặp các anh em. À quên nữa, anh gặp mẹ con Trần Phóng trước đi, thuận tiện giải thích về cô gái xinh đẹp này.”
Làm cha nuôi của Thượng Nhạc Nhạc, Hoàng Long không muốn thấy bất cứ tình huống nào có thể tổn thương hai mẹ con Trần Phóng xảy ra. Lệ Á bỗng nhiên cảm nhận áp lực trên người tăng lên.
Đồ Kiều Kiều ở bên cạnh căng thẳng nói:
“Chị Lệ Á, sao em cảm thấy hình như chú kia không hoan nghênh chúng ta, có phải mình làm sai cái gì không?”
“Không sao, yên tâm, chị tin có thể giải quyết êm đẹp chuyện này.”
Lệ Á lặng lẽ theo sau Thượng Ất, trong mắt tràn ngập bình tĩnh. Lệ Á biết mình sắp gặp gỡ ai, biết sự có mặt của mình sẽ dẫn đến hiểu lầm. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô ta không ghét sự hiểu lầm này, ngược lại hơi mong đợi Thượng Ất sẽ giới thiệu mình thế nào.
Sau đó . . .
Lệ Á thất vọng.
Sau khi trở về căn cứ đảo giữa hồ, Thượng Ất không đi gặp mẹ con Trần Phóng mà bận rộn chỉ huy hàng ngàn con nhện mặt người thiên văn vận chuyển vật liệu xây dựng, chọn Vương Chính Dương làm tổng chỉ huy bộ kiến thiết căn cứ, chiêu mộ một đám đàn ông to khỏe trong người sống sót hừng hực bắt đầu xây dựng lô-cốt tận thế.
Hai tuần, Thượng Ất chỉ còn khoảng hai tuần.
Dù có vật liệu xây dựng sung túc nhưng trong vòng mười lăm ngày muốn chế tạo một lô-cốt có thể ngăn tai họa lớn không dễ chút nào. Ngày thứ hai, Thượng Ất lấy thức ăn gấp đôi làm thù lao điều động năm trăm người trong số người sống sót ngày đêm không ngừng đào nền, vận chuyển xà bần, phế liệu. Ngày thứ ba, thù lao tăng lên gấp ba, trong số người sống sót làm lao động có bóng dáng người già và phụ nữ.
Ngày thứ bốn, thù lao lên gấp bốn, trong đám người lao động xảy ra tình huống mất mạng vì tranh giành chỗ làm. Ngày thứ năm, thù lao lên gấp sáu
lần, nhưng trong người sống sót có nhiều người bị thương, chết vì cảm nắng.
Ngày thứ sáu . . . công trình lô-cốt buộc phải ngừng lại vì ngoài ý muốn. Vấn đề vô tình xuất hiện, lần này đặc biệt nghiêm trọng.
Vương Chính Dương làm tổng chỉ huy, biết nhiều tri thức về công trình kiến trúc, nhưng gã cũng nói rõ là không có bản vẽ thì chỉ có thể cố gắng hoàn thành yêu cầu của Thượng Ất xây một lô-cốt.
Nên khi việc xây dựng lô-cốt tận thế bước qua ngày thứ sáu, chỉ có kinh nghiệm và tưởng tượng xây lên lô-cốt tận thế đã có một phần chủ thể bị sụp đổ, hố sâu nền sâu tận hai mươi mấy mét nháy mắt nuốt sống mấy trăm mạng người tươi sống. Máu thịt tung tóe, hiện trường vô cùng thê thảm. Người nhà của vô số người chết đi tới bên ngoài khu biệt thự yêu cầu bồi thường, một số có ý đồ xấu định mượn cơ hội tấn công vào khu biệt thự đảo giữa hồ. Nhưng với sự chỉ huy bình tĩnh của Điền Ba, Hoàng Long gần như tàn nhẫn bắn chết, sự kiện ồn ào này kết thúc với cái giá bồi thường nửa bao bánh quy áp súc cho mỗi người.
Vương Chính Dương què chân, dùng một ngón tay còn sót lại chỉ hướng hiện trường thi công lộn xộn, giọng điệu tràn ngập lo lắng nói:
“Đại ca Thượng Ất, cứ thế này thì không được. Không có số liệu bản vẽ kiến trúc thì chúng ta không thể nào xây xong lô-cốt tận thế trong vòng một tuần. Hơn nữa đại ca cũng thấy rồi, vật liệu xây dựng, người làm, bao gồm thực vật này nọ đều không đầy đủ. Đại ca Thượng Ất, cho hỏi một câu được không? Có thể kéo dài thêm mấy ngày làm không? Không cần nhiều, mười ngày là được. Mấy ngày nay trong số người sống sót mà tôi tiếp xúc có vài người cũng làm kiến trúc, cho chúng tôi chút thời gian có lẽ sẽ bổ sung bản vẽ lô-cốt tận thế đầy đủ.”
Thượng Ất phất tay ngắt lời Vương Chính Dương, đầu chân mày lộ nét cứng cỏi, ngữ điệu chém đinh chặt sắt nói:
“Không được, lô-cốt tận thế phải hoàn thành sau một tuần! Vật liệu xây dựng, vật tư thì không cần anh lo, tôi đã sai Hoàng Long dẫn người đi tìm. Bản vẽ và người làm thì . . . tôi định đi học viện kiến trúc đại học Thanh
Nhạc một chuyến, chỗ đó có bản vẽ kiến trúc và nhân tài kiến trúc đầy đủ nhất Hoa quốc. Trong vòng hai ngày tôi nhất định sẽ mang người và bản vẽ về cho anh.”
Học viện kiến trúc đại học Thanh Nhạc? Đại học kiến trúc tốt nhất Hoa quốc?
Vương Chính Dương sửng sốt, gã có đi học công trình kiến trúc nên biết đại học ưu tú có lịch sử trăm năm này. Nếu bàn về chuyên nghiệp kiến trúc thì tinh anh toàn đế đô đều tụ tập trong vườn trường tuyệt đẹp này. Cho họ đầy đủ thép, xi-măng là họ có thể xây dựng lại toàn thế giới.
Việc này đáng tin nên Vương Chính Dương gật đầu đồng ý, sau đó tập trung sửa gấp nền lô-cốt, bộ dạng làm việc liều mạng khiến người khác trố mắt líu lưỡi, hoàn toàn không hiểu sao ông chú trung niên tàn tật này dốc sức bán mạng cho Thượng Ất.
Thượng Ất thấy vậy gật gù, nương ánh đèn mờ trong bóng tối hắn lững thững đi lầu ba biệt thự.
“Xem ra tận thế lâu khiến mọi người thông minh hơn. Vương Chính Dương tàn phế nhưng nhờ vậy càng khôn ra, đầu tiên là không phản đối khi mình nêu kế hoạch tìm người, nói lên lúc trước chỉ huy giám sát công trình Vương Chính Dương không làm gì thẹn với lòng, không sợ mình tìm nhân tài chuyên nghiệp đối chất. Thứ hai, Vương Chính Dương liều mạng làm việc vì bắt lấy cơ hội sống sót cuối cùng mà cố gắng. Chắc Vương Chính Dương cũng rõ ràng khi càng nhiều nhân tài kiến trúc chuyên nghiệp đến thì anh ta sẽ bị bài trừ thành người bình thường. Người thường khuyết tật tay chân, e rằng anh ta đánh mất cả tư cách ở trong lô-cốt.”
Thượng Ất đẩy mở cửa biệt thự, nhẹ gật đầu với Hoàng Long đứng trong góc canh chừng, hắn tiếp tục lên lầu ba.
“Nhưng Vương Chính Dương không biết rằng không chỉ mình anh ta thấp thỏm lo âu, bây giờ bố cũng đang lo có thể lên giường bà xã được không. Cô nàng Trần Phóng này đúng như Hoàng Long đoán, mấy ngày nay không cho mình đến gần cạnh giường nữa là.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo