Thượng Ất hơi vừa lòng gật gù. Thân thể bình thường nói lên gen trong người Vương Tử Bác ổn định, ít nhất có ba mươi phần trăm cơ hội trở thành người tiến hóa, đương nhiên với điều kiện là gã có dược tề hoạt hóa hoặc dược tề năng lượng giống đào biến dị.
Thượng Ất lấy hai bình dược tề hoạt hóa ra:
“Nhóc, lại đây, uống cái này vào. Đại Duyệt cũng qua đây, uống nó.”
Lần này đi ra ngoài vì phòng ngừa bất trắc nên Thượng Ất mang mười ống dược tề hoạt hóa theo, chia cho hai người mỗi người một bình vẫn còn lại khá nhiều.
Vương Tử Bác trợn to mắt nhìn dược tề hoạt hóa sóng sánh sắc xanh biếc, tiến lên một bước che trước người Đại Duyệt, nói:
“Đây là thứ gì? Đừng nói là thuốc độc nhé. Đại ma vương, ông nói chuyện không giữ lời, rõ ràng đã đồng ý với chúng tôi sẽ không giết người nhưng tại sao bắt chúng tôi uống thuốc độc?”
Thượng Ất câm nín, lườm Vương Tử Bác một cái:
“Độc cái con mắt! Đừng nói nhảm, mau uống!”
Thượng Ất thầm cảm khái, tên này có tình cảm sâu đậm với Đại Duyệt thật, nhưng đầu óc ngu ngơ khiến người không chịu nổi, hèn gì theo đuổi người ta ba năm mà không thành công.
“Được, tôi uống hết! Đại Duyệt đừng uống, đưa cho tôi!”
Vương Tử Bác cứng cổ, thừa dịp Thượng Ất lắc đầu liền tiến lên giật dược tề hoạt hóa từ tay hắn, ngửa đầu uống hết hai ống dược tề. Vương Tử Bác lau miệng, ánh mắt khiêu khích nhìn Thượng Ất, bộ dạng vênh váo như đang nói: “Ông đây uống hết rồi, để xem mi làm gì được!”.
Thượng Ất bình tĩnh lấy một bình dược tề hoạt hóa khác ra:
“Tôi vẫn còn, Đại Duyệt, qua đây uống nó!”
Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Vương Tử Bác, tay hắn lắc nhẹ, dược tề màu lục dọc theo môi son chảy xuống bụng Đại Duyệt.
Đại Duyệt kinh hoàng nhìn bình rỗng trong tay Thượng Ất, sắc mặt khó xem nói:
"Khụ khụ khụ, anh . . . anh cho chúng tôi uống cái gì vậy? Sao bụng tôi nóng hừng hực? Đừng nói là anh thật sự cho chúng tôi uống thuốc độc!”
Thiếu nữ tuổi xuân bị đàn ông xa lạ cứng rắn rót cho chất lỏng không rõ nguồn gốc, chuyện này mà diễn ra trong thời hòa bình thì chắc chắn sẽ chiếm dòng tít hot, vô số người theo dõi.
“Cô nói nó là thuốc độc cũng được, tóm lại từ bây giờ nếu thân thể hai người có gì khác lạ phải tùy thời nói với tôi, nếu không . . . khoan, Vương Tử Bác?”
Thượng Ất đang nói thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm phía trước, phía cuối tầm nhìn là Vương Tử Bác đau đớn cuộn người trong đất bùn, thân thể cao gầy cong lại như tôm luộc.
Khi Thượng Ất cúi người xem xét tình huống của Vương Tử Bác thì bị gã ôm chặt đùi, hét to:
“Đau quá! Tiêu rồi, tôi sắp bị độc chết! Đại Duyệt, cậu mau chạy đi, đi bên quân doanh, bọn họ sẽ giải độc cho cậu!”
A . . .
Thượng Ất câm nín nhìn Vương Tử Bác, biểu tình không biết nên khóc hay cười.
Con người đúng là sinh vật thần kỳ nhất, Thượng Ất không ngờ vận may, a không, thể chất của Vương Tử Bác tốt đến mức này. Uống hai ống dược tề hoạt hóa đã làm thân thể thằng nhóc này sinh ra phản ứng kịch liệt, nhiều tế bào hoạt hóa sinh ra thay thế tế bào cũ, từng dòng năng lượng sinh mạng tinh thuần nhanh chóng sinh ra trong người gã, không ngừng cải tạo tứ chi, cơ thể.
Vương Tử Bác đang biến mạnh, giống như Điền Ba và Hoàng Long lúc trước, trị số năng lượng mạng sống của gã tăng nhanh vùn vụt.
150, 183, 271, 392 . . .
Cuối cùng con số trên máy trắc nghiệm đeo trên cổ tay Thượng Ất ngừng lại ở 570. Hiệu quả thuốc của hai ống dược tề hoạt hóa chồng lên nhau khiến tên này nhảy vọt vào hàng người mạnh, thực lực vượt qua đa số
người thường hiện nay, trình độ cỡ chiến sĩ lính đặc chủng quân đội, miễn cưỡng chạm tới lằn trung bình căn cứ khu biệt thự.
Thượng Ất phất tay, Vương Tử Bác ngất xỉu:
“Thằng nhóc ngốc, ngủ một lúc đi, la lối ồn ào sẽ vời rắc rối đến.”
Thú cưỡi sâu to trốn trong lùm cỏ nhanh chóng chạy lại, Thượng Ất ra hiệu, nó dùng chân trước hất nhẹ, Vương Tử Bác vững vàng nằm trên lưng nó.
“Anh . . . anh giết cậu ta rồi? Và con sâu to này là . . . là . . .”
Đại Duyệt thật sự sợ chết khiếp, cô ta chưa từng thấy con sâu nào to như vậy, càng không ngờ con sâu to nghe lời của Thượng Ất, ngoan như thú nuôi. Thân phận của Thượng Ất càng trở nên bí ẩn, đánh tan mối nghi ngờ lúc trước của Thượng Ất. Thầy Thượng Ất của cô ta không có năng lực lớn như vậy, Vương Tử Bác nói đúng, người này đúng là đại ma vương, đại ma vương điều khiển sâu!
“Cậu ta không sao, ngủ một giấc sẽ khỏe lại, còn cô . . . Đại Duyệt, có cảm giác đặc biệt gì không?”
Đại Duyệt hãi hùng nhìn thú cưỡi sâu to:
“Không, tôi chỉ thấy hơi lạnh, có lẽ bị sâu hù sợ.”
Từ nhỏ Đại Duyệt đã sợ sâu bọ, cô ta không xỉu tại chỗ đã là rất giỏi, làm gì có sức quan sát biến đổi trong người.
Không có?
Thượng Ất hơi tiếc nuối nhìn Đại Duyệt, so với Vương Tử Bác thì hắn mong cô ta tiến hóa hơn, tiếc rằng hình như hiệu quả thuốc khá kén chọn, giống như Trần Phóng, Đại Duyệt ưu tú về mọi mặt nhưng không được dược tề hoạt hóa thành công cải tạo.
Có lẽ là số phận, Thượng Ất buông tiếng thở dài, điều khiển thú cưỡi sâu to cõng ba người chạy nhanh đi học viện kiến trúc.
Cách 3km, trong một tòa nhà lớn năm tầng hình dạng đặc biệt, một đám nam nữ chen chúc ở đầu cầu thang giữa tầng một và hai, ánh mắt kinh hoàng nhìn dưới lầu. Tập trung nhìn kỹ thì ra là chính giữa sảnh lớn lầu một, trên mặt đất vốn trải đá cẩm quý giá bị hố sâu siêu lớn thay thế, như miệng khổng lồ của quái thú, ánh nắng bên ngoài cũng bị quái thú nuốt chửng.
“Cô Lâm, cô thật sự muốn đi xuống? Nhưng . . . nhưng nhóm tiểu Vương nói con quái thú kia núp ở phía dưới . . . a!”
Giọng nói cố ý đè thấp đột ngột cất cao, giọng nữ chói tai làm mọi người cùng rùng mình, kẻ nhát gan thì ngồi bệch xuống đất.
“Bà nội nó! Hoa Ny, la lối cái quái gì, hù chết người!”
“Đúng rồi đó, lỡ dụ con quái thú ra thì cả đám tàn đời!”
Tiếng chỉ trích giận dữ lần lượt vang lên. Trong phòng có bảy, tám thanh niên nam nữ bây giờ đều bất mãn lườm qua.
Hoa Ny mới hét chói tai thì xấu hổ cúi đầu, run giọng nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý, nhưng hình như tôi mới thấy Đại Duyệt!”
Một nam sinh mặt mũi sáng sủa, vóc dáng vạm vỡ chắc chắn nói:
“Đệt, Hoa Ny, cậu bị hù sợ mất trí rồi hả? Ngày hôm qua chúng mình thấy con chó dữ biến dị rượt theo cắn nhóm Đại Duyệt, cậu cũng biết con chó đó dữ cỡ nào mà, mấy người kia không sống nổi đâu!”
Một nam sinh mắt hí trông hơi gầy yếu tiếp lời:
“Đúng rồi, con chó đó rất dữ, đám lính kia có vài người bị nó cắn chết. Hôm qua nếu nhóm Đại Duyệt không chạy trốn thì không chừng mấy người tụi mình đều bị cắn chết. Hoàng Văn Võ nói đúng, bọn họ chết chắc!”
“Được rồi, Dư Khánh, bớt nói mấy câu. Hoàng Văn Võ nữa, sao tôi nghe như cậu ước gì nhóm Đại Duyệt bị chó cắn chết? Không lẽ vì cậu theo đuổi
nhưng bị Đại Duyệt từ chối nên cố ý nói như thế? Đàn ông to xác, còn là chủ tịch hội học sinh mà bụng dạ hẹp hòi, hừm!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo