Thượng Ất lạnh băng nhìn mấy người trong phòng, trong ánh mắt tràn ngập các loại xem thường:
“Nghe đây, tôi đang tìm tòa nhà chính học viện kiến trúc, ai biết vị trí thì giơ tay, nếu không ai biết tôi sẽ giết hết. Hôi như heo, các người không cảm thấy xấu hổ?”
Người sống sót có thể sinh hoạt bẩn như heo không có lý do gì khiến Thượng Ất tôn trọng họ.
Một thiếu niên bộ dạng như lưu manh, trai tái xỏ khuyên tai ở trong đám người bất mãn nói:
“Ông là ai? Dựa vào cái gì nói chúng tôi hôi? Bầy thú thoái hóa ở bên ngoài không thích ăn thức ăn tỏa mùi hôi, cái này gọi là sách lược sinh tồn biết chưa? Xì!”
Thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi sau lưng gã thì bực bội vỗ đầu gã một cái, giọng nhẹ nhàng uyển chuyển nói:
“Đủ rồi Vương Tử Bác, nếu không phải ngươi cho đề nghị dở ẹc này thì chúng ta đã chẳng bị con chó điên kia phát hiện, buộc phải trốn vào đây! Cậu ngẫm lại mùi trên người mình xem, cái này không gọi là thối mà là buồn nôn, hiểu chưa?”
Đôi mắt to tròn tinh nghịch nhìn Thượng Ất từ trên xuống dưới, thiếu nữ xinh đẹp cảnh giác mà cẩn thận hỏi tiếp:
“Anh đẹp trai, anh là ai vậy? Đi tòa nhà chính học viện kiến trúc tìm người hả?”
Thượng Ất trầm tư giây lát rồi thẳng thắn thừa nhận:
“Ưm . . . đúng rồi, đi tìm người, cô biết đường qua bên kia không?”
Đúng là hắn đi tìm người, nhưng nếu tìm được rồi mà không nghe lời có lẽ sẽ biến thành bắt người.
Vương Tử Bác vừa xoa đầu bị gõ vừa lườm Đại Duyệt, nhếch môi lộ vẻ đắc ý vì âm mưu thực hiện được:
“Đương nhiên là cậu ấy biết, đây là Đại Duyệt, hoa khôi học viện kiến trúc mà, ông nói xem cậu ấy có biết đường không?”
Đại Duyệt hung hăng lườm Vương Tử Bác:
“Vương Tử Bác . . . đồ ấu trĩ!”
Đại Duyệt quay đầu nhìn Thượng Ất, thẳng thắn nói:
“Đúng vậy, tôi là học sinh năm ba học viện kiến trúc, mấy người này là bạn học của tôi. Này anh đẹp trai, anh có thể tháo mặt nạ xuống không? Nhìn thứ này nói chuyện hơi kinh dị.”
Thượng Ất dứt khoát từ chối, lạnh nhạt nói:
“Không được! Dẫn tôi đi tòa nhà chính học viện kiến trúc, lập tức!”
Đại Duyệt nói:
“Không, chúng tôi mới trốn từ bên đó ra, hơn nữa tôi còn phải ở lại chăm sóc bạn học. Chắc anh chưa biết, ba ngày trước người quân đội đến bao vây nguyên đại học Thanh Nhạc, thầy giáo, học sinh nào không kịp chạy trốn thì đều bị họ bắt đến chỗ viện khoa học xã hội và tòa nhà thư viện. Mấy người chúng tôi vì trốn trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm nên không bị đám lính phát hiện, may mắn chạy ra. Nhưng trên đường gặp phải một con chó điên, mấy người Lý Nhạc Kỳ đều bị cắn, giờ chúng tôi không biết phải làm sao.”
Đại Duyệt quay vào phòng nâng ba nữ học sinh khác ra, Thượng Ất nhìn về phía bả vai yếu đuối của cô gái thấy ba nữ sinh thật sự có vết cắn rất nghiêm trọng. Cô gái vóc dáng cao nhất trên chân trái đã thối rữa bốc mùi, cái mùi kỳ lạ trong phòng có một phần toát ra từ miệng vết thương của cô ta.
Thượng Ất cúi đầu trầm tư giây lát, Thượng Ất chợt hỏi:
“Đại Duyệt, bọn họ đều là học sinh học viện kiến trúc?”
Đại Duyệt thành thật trả lời:
“Không phải, ba người Lý Nhạc Kỳ ở học viện quản lý kinh tế, Vương Tử Bác ở học viện vật lý, chỉ có tôi là học sinh của học viện kiến trúc.”
Hình ảnh Thượng Ất bạo lực mở cửa còn in trong não Đại Duyệt, cô gái biết người đàn ông đeo mặt nạ này chẳng phải hạng người thường, không chừng là người dị năng trong truyền thuyết.
Thượng Ất nói:
“Vậy thì dễ rồi . . .“
Thượng Ất chậm rãi lấy con dao bầu từ sau lưng ra, lưỡi dao chĩa về phía ba người Lý Nhạc Kỳ, bình tĩnh nói:
“Cho các người ba mươi giây rời đi, vượt qua một giây là tôi chém chết hết!”
“Cái gì? Đi trong vòng ba mươi giây? Anh kêu tôi đi đâu được? Cha của tôi là Lý Gia Quân, nhà của tôi có tiền có quyền, Đại Duyệt còn không dám chống đối tôi mà sao anh dám đối xử với tôi như vậy?”
Có lẽ vì miệng vết thương trên chân bắt đầu nhiễm trùng khiến Lý Nhạc Kỳ choáng váng phát sốt, nên giọng nói nghiêm túc của Thượng Ất không làm cô ta cảnh giác, ngược lại rít gào với Thượng Ất. Khi Lý Nhạc Kỳ nhận ra tình hình không ổn, nhóm Đại Duyệt kinh hoàng nhìn cô ta, thứ cuối cùng cô ta trông thấy là ánh sáng lạnh lóe lên, sau đó cô ta ôm cổ họng đau đớn co giật, mất ý thức.
Một nhát đứt họng!
Vì Đại Duyệt ngoan ngoãn phối hợp nên Thượng Ất nhân từ để lại toàn thây cho Lý Nhạc Kỳ.
Mặt Vương Tử Bác không chút máu nhìn xác chết của Lý Nhạc Kỳ, đầu óc ù đặc:
“Ông . . . ông . . . trời ơi, ông chém thật à!?”
Mãi đến lúc này Vương Tử Bác mới nhận ra hiện thực và trong truyện khác biệt nhiều cỡ nào. Bất ngờ xuất hiện trước mặt họ không phải toàn là chúa cứu thế, còn có những ác ma hung tàn còn hơn sinh vật khủng bố.
“Tôi nói rồi, cho bọn họ ba mươi giây rời đi, tự cô ta không quý trọng. Ok, hai người còn lời gì muốn nói không? Còn lại mười giây, mười, chín, tám, bảy . . .”
"A!"
Hai nữ sinh còn lại hét chói tai chạy cuống cuồng, lúc chạy làm rớt giày cũng không dám quay lại nhặt, mười giây ngắn ngủi đã biến mất trong rừng cây mênh mông bên ngoài.
Thấy đồng bạn hoặc chết thảm hoặc chạy trốn, mặt Đại Duyệt trắng bệch nhưng giọng nói bình tĩnh lạ lùng:
“Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn đi tòa nhà chính học viện kiến trúc làm gì?”
Thượng Ất nói:
“Tôi nói rồi, chuyện không liên quan gì đến cô, lo dẫn đường là được.”
Thượng Ất khom người xuống nhẹ lau con dao dính máu vào người Lý Nhạc Kỳ, động tác bình tĩnh như đang dùng khăn lau, làm Vương Tử Bác nhìn trân trân.
Ngữ điệu của Đại Duyệt kiên quyết nói:
“Vậy thì không được, chỗ học viện kiến trúc có thầy và bạn học của tôi, nếu anh không nói rõ mục đích thì tôi sẽ không mang anh đi . . .!”
Ai ngờ Vương Tử Bác ở bên cạnh đột nhiên ngắt lời Đại Duyệt:
“Không cần cậu, tôi sẽ dẫn ông ta đi! Này đại ma vương, ông thả Đại Duyệt đi, tôi bảo đảm sẽ đưa ông qua bên kia chịu không?”
Đại Duyệt cười khổ, mắt tràn ngập xin lỗi và dịu dàng:
“Vương Tử Bác, đừng . . . đừng ngớ ngẩn, anh ta sẽ không đồng ý.”
Ba năm đại học, Vương Tử Bác đau khổ theo đuổi Đại Duyệt nhưng cô ta luôn lấy lý do từ chối là cậu ta tính cách trẻ con. Không ngờ hôm nay Vương Tử Bác chủ động đòi dẫn đường thay cô ta, hành vi trẻ con này làm trái tim cô ta ấm áp.
Thượng Ất câm nín phất tay, nói:
“Ok, tôi bảo đảm sẽ không tùy tiện giết người nữa, được chưa?”
Thời gian của hắn eo hẹp, không rảnh xem hai người trẻ tuổi khoe ân ái.
“Tốt, nếu anh đã bảo đảm vậy thì tôi sẽ mang anh đi. Nhưng xin hứa với tôi rằng đừng bao giờ tổn thương giáo sư Lâm Linh, cô là một trong những người thầy mà tôi phục nhất, quan trọng nhất đời tôi.”
“Một trong các người thầy? Còn ai nữa? Sao tôi chưa từng nghe cậu nói? Đừng bảo là ông thầy mà cậu thương thầm nhé!”
Nghe Đại Duyệt nói vậy Vương Tử Bác nổi lên tính nhiều chuyện, hồi hộp nhìn cô ta chằm chằm, thầm cầu nguyện đừng diễn ra tình tiết máu chó lãng mạn tình yêu thầy trò.
Đại Duyệt liếc xéo Vương Tử Bác, nhẹ giọng nói:
“Im đi, Vương Tử Bác, cậu không nói chuyện thì sẽ chết hả? Thầy ấy tên Thượng Ất, là chủ nhiệm lớp cấp 3 của tôi, nếu không có thầy sợ là cả đời tôi không cách nào thi đậu vào đại học Thanh Nhạc.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo