Mập Mạp Hoa Đa Tình thuận miệng hỏi:
“Vậy nếu gặp phụ nữ xinh đẹp thì sao?”
Hoa Đa Tình nói xong giật mình tỉnh táo lại, thấy mọi người đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn mình. Mập Mạp vô tình hỏi ra vấn đề mọi người hết sức quan tâm: Phụ nữ.
Nếu giống như trong truyện tận thế ba xu viết, làm một đám người sống sót mạnh nhất toàn đế đô, đám người Mập Mạp nên sống xa hoa lãng phí nằm giường ấm da mịn hương thơm, lưng dán gò núi cao vút mềm mại.
Nhưng sự thật là lấy Thượng Ất, Hoàng Long đi đầu làm mẫu, đa số đàn ông trong căn cứ sống một cuộc sống đàn ông độc thân khốn khổ. Khi dục vọng bùng cháy trừ chăm chỉ luyện cánh tay kỳ lân trái, phải ra không còn cách nào khác.
Đôi khi hạnh phúc tương đương với tính phúc, có Mập Mạp đi đầu hỏi ra chuyện lớn tính phúc của mọi người, chờ xem thái độ của đại ca Thượng Ất thế nào.
Thượng Ất trầm ngâm giây lát, giơ ba ngón tay lên:
“Ba người! Trong điều kiện hai bên tự nguyện thì số người không được trên ba phụ nữ. Phòng tiêu chuẩn trong lô-cốt tận thế nhiều nhất chỉ có thể chứa bốn người, thêm nữa sẽ thành chuồng heo, tôi sẽ đuổi họ ra lô-cốt. Và các người hãy nhớ kỹ, mang phụ nữ về phải trên mười tám tuổi, không có chứng minh nhân dân thì xem học bạ để chứng minh. Tóm lại ai vượt qua lành ranh giới hạn đó thì tôi không ngại cắt thứ đó ném cho bầy sâu làm đồ chơi.”
“Hoan hô! Đại ca uy vũ!”
“Đúng là đại ca, anh minh!”
“Đúng vậy, đại ca là mặt trời, ánh sáng chiếu khắp hành tinh!”
Những lời a dua nịnh hót như thủy triều ập tới nhấn chìm Thượng Ất. Đám đàn ông khốn khổ lần đầu tiên cảm thấy ánh nắng thật tươi sáng. Một số đội viên không kiềm được tâm tình hưng phấn cùng nhau ném Mập Mạp lên trời, trút ra kích động trong lòng.
Không ai nghi ngờ khả năng thực hiện chuyện này, trong tận thế cực kỳ thiếu thốn vật tư, không thể bảo đảm an toàn mạng sống thì không có người phụ nữ nào ngốc đến nỗi từ chối đi lô-cốt tận thế. Nơi đây có thức ăn, nước uống, bảo đảm an toàn, nếu mà lăn giường thì . . . tưởng tượng thôi đã khiến người sướng tận xương, cuộc sống thần tiên.
“Đi nào đi nào, đi bắt người!”
Mọi người kêu la, trở về thu gom trang bị. Hoàng Long và Điền Ba phân phối ba người một tổ, có tổng cộng tám tổ, nhân viên võ trang đầy đủ lần lượt ra tiểu khu.
Thượng Ất chỉ vào vòng tròn đỏ trên bản đồ, nói ra kế hoạch đọng lâu trong lòng mình:
“Hoàng Long, trong nhà có Lệ Á trông chừng, anh đừng lo cho Nhạc Nhạc. Tôi có nhiệm vụ giao cho anh, đây là trạm cuối cùng phía tây tuyến đường sắt số mười tám đế đô, tôi cần anh tìm một con thú thoái hóa . . .”
Từ lúc trên đường về Thượng Ất đã suy xét bắt lấy vật liệu xây dựng chứa ở chỗ khác trên bản đồ, trạm đường sắt. Nơi đó có sức hấp dẫn quá lớn với Thượng Ất, chẳng những có nhiều vật liệu xây dựng công nghiệp có thể dùng, quan trọng hơn là có một con thú thoái hóa cấp vương bề ngoài giống con trâu.
Từ sau khi hấp thu tinh phách của vua chuột trắng, Thượng Ất nhận ra trong tận thế quý giá nhất không phải năng lượng tinh hạch mà là thể năng lượng mang theo hiệu quả thần kỳ như vậy, đao xương Tinh Vực trên tay phải của hắn là chứng minh tốt nhất.
Đương nhiên Thượng Ất không phải đơn thuần ham muốn tinh phách thú vương, với thực lực hiện giờ của hắn thì nguyên đế đô ít có con người hoặc thú thoái hóa nào đánh lại hắn.
Thượng Ất vì con trai Thượng Nhạc Nhạc, thằng nhóc đó dùng hơn mười liều dược tề hoạt hóa mà đến nay không có dấu hiệu tiến hóa gì, đương nhiên Thượng Ất đã chuẩn bị đào biến dị cho nó, nhưng hắn không ôm hy vọng quá lớn.
Thượng Ất phải làm hai lớp bảo hiểm, tinh phách thú vương là lựa chọn có xác suất thành công cao nhất hiện nay, nhưng với điều kiện là phải có người tiêu diệt thú thoái hóa cấp vương loài trâu ở trạm đường sắt, thuận lợi lấy về tinh phách thú vương.
Bây giờ Thượng Ất không có thời gian, Hoàng Long là tuyển chọn tốt nhất.
“Chuyện là vậy đấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nơi đó có một con thú thoái hóa cấp vương, giết nó rồi chúng ta sẽ lấy về nhiều vật liệu xây dựng, rất có thể còn được một viên tinh phách thú vương. Tôi cần tinh phách thú vương đó, có nó thì Nhạc Nhạc mới trở thành người tiến hóa, có vốn liếng sống sót được. Kính nhờ!”
“Dài dòng quá, giết một con trâu chứ có gì. Yên tâm, nhiều nhất ba ngày sau tôi sẽ về, nhưng Lệ Á và Đồ Kiều Kiều . . . anh yên tâm giao hai mẹ con Trần Phóng cho bọn họ chăm sóc thật sao?”
Hoàng Long vừa nói vừa liếc trộm hai người Lệ Á đứng cạnh Trần Phóng, thấy cô ta và Đồ Kiều Kiều cười giỡn với Thượng Nhạc Nhạc, trong mắt tràn ngập thích và yêu thương, tựa như chăm sóc người nhà.
Thượng Ất bình tĩnh nói:
“Yên tâm, đêm qua Lệ Á đưa vòng tay chiến thần cho Nhạc Nhạc ngay trước mặt tôi. Cô gái này còn chia một dao găm chiến thần cho Trần Phóng, tôi thì không nhường lại.”
Mặt mày tự tin của Thượng Ất làm Hoàng Long dần yên lòng, gã có nghe hắn giải thích sơ về lai lịch của vòng tay chiến thần và dao găm chiến thần. Một người phụ nữ không chút do dự tặng bảo bối giữ mạng cho người khác thì đúng là đáng giá tin tưởng.
Ánh nắng sáng sủa, khí hậu ấm áp, thời tiết oi bức tàn phá đế đô suốt ba tuần đang dần rút đi, nhiệt độ không khí lại trở về khoảng 30°C, phối hợp gió thổi nhẹ làm người ta sảng khoái từ trong ra ngoài.
Nên con đường đi từ tiểu khu Hoa Tụng đế đô đến đại học Thanh Nhạc ngày càng nhiều người sống sót đập vào mắt Thượng Ất. Hắn thấy những người sống sót quần áo rách rưới lục tìm thức ăn, một số người to gan thử đi vào rừng cây rậm rạp, lấy chút lá cỏ, cọng rễ, trái rừng thoạt trông có thể ăn nhét hết vào miệng, sau đó khó chịu nôn mửa, hoặc hạnh phúc nhai nuốt.
Nhìn những con người này, Thượng Ất sinh lòng cảm khái:
“Con người đúng là sinh vật có năng lực thích ứng rất mạnh, trong điều kiện khắc nghiệt như vậy mà có gan thử thức ăn thời tận thế, đây là một loại tiến hóa về mặt bản năng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi bão tố lớn thổi quét khu vực này thì mấy người đầu tiên vào rừng rậm tìm thức ăn sẽ là vài người sống sốt. Vì rừng cây tận thế không chỉ ẩn giấu nguy hiểm còn kèm theo cơ hội, núp trong này thì có lẽ họ thật sự sẽ thoát khỏi tai kiếp này.”
Thượng Ất bước nhanh dọc theo phương hướng bản đồ đánh dấu, hắn chỉ huy thú cưỡi sâu to tiến lên, ngẫu nhiên gặp người sống sót hoặc thú thoái hóa mắt mù muốn ngăn đường, hắn dứt khoát thả ra chú gián dưới thân, thế là thế giới lại yên tịnh.
Thượng Ất cưỡi trên thú cưỡi sâu to ngừng lại trước cánh cổng lớn cổ xưa nhưng không quá cao lớn. Từ khe hở lá cây dây thường xuân thoái hóa rậm rạp miễn cưỡng thấy bốn chữ to đại học Thanh Nhạc.
Đến nơi rồi, bắt đầu hành trình đánh cưóp.
Thượng Ất lấy mặt nạ vua chuột ra khỏi ba lô, đeo lên mặt. Dù sao đến cướp người, cướp đồ, ít nhiều gì còn chút lòng liêm sỉ. Ngoài ra mặt nạ vua chuột có công hiệu kỳ lạ, đeo nó lên làm hắn cảm thấy mặt mày mát mẻ, như thể cả thế giới trở nên rõ ràng hơn.
Lúc này bên kia cánh cửa bỗng truyền ra giọng thô khàn khàn:
“Này, cậu là ai? Cậu mang sâu to này đến?”
Bóng người chợt lóe, hai người đàn ông vạm vỡ một cao một thấp mặc đồ bảo vệ đứng trước mặt Thượng Ất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo