Thượng Ất bình tĩnh nhìn Hoàng Long, gã cũng bình tĩnh nhìn lại hắn. Đột nhiên súng ngắm lớn phát ra tiếng nổ điếc tai, tay Thượng Ất lóe tia sáng lam.

 

 

Ở trước mặt bao người, Thượng Ất một đao chém bay, a không, nên nói là đánh bay viên đạn. Ở khoảng cách gần như vậy, dù là Thượng Ất cũng không thể bắt giữ quỹ tích viên đạn, nhưng hắn dựa theo cảm giác giơ đao xương Tinh Vực ngang trước ngực cứng rắn chặn lại phát súng của Hoàng Long.

 

Thượng Ất đang làm cái gì? Vì sao hắn muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy?

 

Vẻ mặt Lệ Á hoang mang. Hai cô bé Đồ Kiều Kiều, Tống Địch càng không rõ ý đồ của Thượng Ất. Chỉ có gật gù, hình như cô ta đoán được ý nghĩ của hắn. Cái tên Thượng Ất này trong máu mang theo thú tính, thú tính của thú vương ra uy với dưới tay.

 

Thượng Ất dùng cách nguyên thủy nhất ra uy với người sống sót ở đây, dùng cách cực kỳ ngông nghênh tuyên bố vị vua trở về. Hắn nhắc nhở mọi người rằng hắn không e ngại đòn tấn công của Hoàng Long thì càng không chần chừ trước sinh mạng của bất cứ ai.

 

Nghĩ đến đây Lãnh Vân liếc qua Tôn Lệ Vân trong đội người sống sót. Mới rồi người phụ nữ này biểu hiện cực kỳ can đảm, nhưng bây giờ nhìn lại thì hành động vĩ đại anh hùng vừa rồi thật ra rất ngu, ngu ngốc như một con chuột kiêu ngạo mà yêu cầu con mèo xin lỗi, lý do chỉ vì một số chuột nhát gan chạy trốn bị đồng bạn giẫm đạp lên.

 

Nhưng vẫn có người ngu ngốc chưa xem rõ tình thế.

 

Hoàng Long một phát súng đẩy lùi Thượng Ất, đoàn người sống sót đứng gần gã hò reo khen hay. Có mấy người đàn ông hưng phấn la hét xúi Hoàng Long giết Thượng Ất luôn. Gã bất đắc dĩ cười gượng với Thượng Ất, hắn phất tay ra hiệu gã đừng nói chuyện, nhện mặt người thiên văn xông lên kéo mấy người đàn ông to mồm ra ngoài.

 

“Đừng . . . đừng giết tôi! Tôi cảnh cáo anh, chúng tôi có năm ngàn người, chúng tôi . . .”

 

Chưa lải nhải xong Thượng Ất đã vung đao xương Tinh Vực lên, bốn, năm cái đầu kèm theo vòi máu bắn tung tóe trên cao, người xung quanh sợ hãi

 

 

lại hét chói tai.

 

Thượng Ất bình tĩnh nói:

 

“Hoàng Long, điều tra thân phận của mấy người này, tìm ra người nhà rồi giết hết, bạn bè hoặc đồng đội thì đuổi ra tiểu khu. Và phái người nổ hết nhà gỗ, lều cỏ, nhà cao tầng của tất cả người sống sót trong phạm vi năm trăm mét quanh hồ nhân tạo, vòng thành khu cấm vào để loài sâu tôi mang về sinh sản.”

 

Hoàng Long tỉ mỉ ghi nhớ. Đám người sống sót bị dính líu thì mặt không chút máu, Thượng Ất nói một câu làm chỗ ở tạm thời bọn họ cực khổ xây dựng vỡ thành bọt nước. Đặc biệt những người sống sót xây nhà gỗ gần bờ hồ, đa số họ rất có danh vọng trong đội, quyết định của Thượng Ất đánh họ quá đau.

 

Thượng Ất vừa dứt lời, một lão nhân lòng đầy căm phẫn đứng ra:

 

“Tôi không đồng ý! Ý tôi là . . . Không nên làm như vậy.”

 

Khi lão đi ngang qua mấy cái xác còn ấm thì ngữ điệu bất giác dịu lại:

 

“Tôi không biết cậu là ai, có quan hệ gì với đội trưởng bảo vệ Hoàng Long, nhưng mọi người cùng là người sống sót ở đế đô, nói theo phép vật quyền và phép trị an tạm thời thì cậu không có quyền lợi yêu cầu chúng tôi rời đi, càng không có quyền lợi cướp đi nhà mà chúng tôi cực khổ xây dựng. Hơn nữa nhìn từ góc độ chủ nghĩa nhân đạo, quyền sống còn của con người trong thời kỳ đặc biệt vĩnh viễn cao hơn giống loài khác. Cậu xua đuổi đồng loại vì những con sâu ăn thịt người là trái với tính người, luân lý đạo đức . . .”

 

Thượng Ất ngắt lời lão nhân nói tràng giang đại hải:

 

“Ông muốn nói là sâu của tôi không quan trọng bằng nhóm con người ở đây chứ gì?”

 

Thượng Ất lạnh lùng liếc mấy ngàn người sống sót trước mặt mình:

 

 

“Hay muốn biểu đạt các người là con người, lẽ ra nên nhận đãi ngộ tốt hơn sâu nhiều? Nhưng tôi hỏi ông, dựa vào cái gì? Tại sao tôi phải cho các người ở không nơi này? Uống nước trong hồ, ăn thức ăn vốn không thể tìm trong phạm vi mấy km? Hơn nữa còn phải xem sắc mặt của mấy người làm việc? Trả lời tôi, dựa vào cái gì!?"

 

Đối mặt Thượng Ất hùng hổ quát hỏi, lão nhân nghẹn lời:

 

Cái . . . cái này . . .”

 

Tôn Lệ Vân đứng một bên ngước mặt lên, lớn tiếng nói với Thượng Ất:

 

“Bởi vì chúng ta đều là người, còn chúng nó là sâu! Con người đương nhiên nên hưởng thụ đãi ngộ cao hơn sâu!”

 

Tôn Lệ Vân nói năng dõng dạc, lẽ thẳng khí mạnh. Người sống sót khác nghe xong nín thở nhìn chăm chú, hai nắm tay siết chặt, dường như tìm về tôn nghiêm làm người.

 

Tiếc rằng Thượng Ất không cho bọn họ đắc ý quá lâu, hắn nhếch mép cười khẩy.

 

Thượng Ất chỉ vào hai mẹ con bị giẫm chết trong đội người sống sót, giọng trào phúng khẽ hỏi:

 

“Vậy tôi hỏi cô, là sâu của tôi giết hai mẹ con tội nghiệp này hay những con người tự cho mình cao quý như các người đã làm? Trả lời tôi! Nói đi chứ!”

 

“Cái đó . . . con người . . . nhưng nếu không phải anh mang sâu xông vào hù sợ chúng tôi thì . . . thì . . .”

 

Tôn Lệ Vân cố gắng giải thích nhưng đến cuối cùng không nói nên lời.

 

Nụ cười nhạt biến mất bên môi Thượng Ất, thay thế là nét âm trầm:

 

“Đám người giả tạo mấy người, rõ ràng là mình nhát gan, yếu đuối, kinh hoàng, ích kỷ, lạnh lùng tàn nhẫn hại chết hai mẹ con tội nghiệp này, nhưng cứ muốn đùn đẩy lỗi lầm cho sâu của tôi. Từ đầu đến cuối sâu của tôi chưa từng giết ai, cô không cảm thấy luận điệu mới rồi của mình nực cười lắm

 

 

sao? Tôi không ngại chính thức nói cho mấy biết, tôi tên Thượng Ất, là thủ lĩnh căn cứ đảo giữa hồ! Tôi tuyên bố từ giờ trở đi, hễ ai làm trái mệnh lệnh của tôi đều bị giết, bao gồm người nhà của kẻ đó! Nhưng một số người trong đám các người thì . . .:

 

Thượng Ất bễ nghễ toàn trường, mọi người câm như hến.

 

Đôi mắt cao của hắn bắn ra tia sáng lạnh, tựa như vua sư tử đực liếc nhìn mọi người. Chỉ còn gần hai tuần là đến tai nạn lớn đầu tiên trong tận thế, nếu không chuẩn bị từ trước thì chín mươi chín phần trăm số người ở đây phải chết, dù sống sót sẽ gặp sóng từ hành tinh X bí ẩn chiếu xuống lần thứ hai, người chưa dùng dược tề hoạt hóa có năm mươi phần trăm xác suất trở thành người thoái hóa hoàn toàn, đánh mất lý trí, giống như xác sống điên cuồng tấn công con người khác.

 

Nhưng nếu bỏ mặc đám người này chết thì . . .

 

Thượng Ất xoay người nhìn thẳng Hoàng Long, ngữ điệu kiên quyết nói:

 

“Bắt đầu từ hôm nay sai người tổng điều tra tin tức tất cả người sống sót. Nói cho họ biết hễ ai có kỹ năng đặc biệt, ví dụ như kiến trúc, chữa bệnh, luyện kim, điều khiển máy móc, điện nước, trải qua tuyển chọn xác nhận sẽ có cơ hội vào trong biệt thự sinh hoạt."

 

Một chàng trai bước ra khỏi đám người, mắt to tinh ranh nhìn Thượng Ất, hỏi:

 

“Thật không? Chỉ cần có kỹ năng là có thể đi vào khu biệt thự?"

 

“Đúng vậy, tôi nói chuyện giữ lời, miễn kỹ năng của ai xuất sắc, vượt qua khảo sát thì có thể tùy thời vào khu biệt thự ở lại. Còn về cậu, nói đi, có kỹ năng đặc biệt gì?”

 

 

0.06507 sec| 2432.219 kb