Lệ Á nhìn đám người chạy mất dép, câm nín xì cười:
"Đám người này . . . tới để tấu hài à?”
Vỏ Dưa cố gắng tạo ra bầu không khí nặng nề bị tiếng cười khẽ của Lệ Á xua tan hết.
Vỏ Dưa cười dâm đến gần:
“Em gái, cười đẹp lắm, lại cười một cái cho anh xem. Bé yên tâm, anh mình đầy gân thép xương sắt, cậu nhỏ cứng còn hơn gậy sắt, lên giường bảo đảm cho em sướng lên mây, mạnh hơn thằng chồng bù nhìn rơm chỉ có cái mã này của em nhiều. Nếu em không tin thì nhìn đầu của anh này, xửng còn không chém đứt được.”
Vỏ Dưa chỉ vào đầu trọc to của mình, cố gắng thể hiện sự dũng mãnh trước mặt Lệ Á.
Lệ Á bỗng mở miệng hỏi:
“Trông giống mai rùa nhỉ, đầu của anh có cứng như mai rùa không?”
Vỏ Dưa sửng sốt.
Không ngờ Lệ Á nói tiếp:
“Tôi vốn định hình dung đầu của anh là trứng rùa, nhưng tôi nghĩ đầu anh to hơn trứng rùa nên hình dung bằng mai rùa. Thượng Ất, tôi nói có đúng không? Nói vậy không có từ nào sai chứ?”
Không sai, quá đúng!
Thượng Ất cười khen ngợi với Lệ Á, giơ ngón tay cái lên đung đưa. Cô gái Lệ Á này bình thường hơi trẻ trâu một chút nhưng vào phút then chốt cái miệng thật độc, đầu to của Vỏ Dưa khá giống mai rùa vừa cứng vừa hôi.
Vỏ Dưa vừa nói vừa liếc qua Lý Hải đứng một bên:
“Bà nội nó, mày dám giễu cợt tao? Nói thật cho mày biết, sau khi ăn trái đào này thì bố mình đồng da sắt, không sợ dao rựa! Mày có ngon thì buông súng xuống, hai ta đấu tay đôi, thắng thì mày lấy hết trái đào, chịu không hả?
Lý Hải gật đầu hiểu ý.
Đấu tay đôi? Đấu cái con mắt!
Thượng Ất mà buông súng xuống là đám người Lý Hải mặc kệ quy tắc giang hồ gì đó, tập thể xông lên chém Thượng Ất thành thịt vụn. Đầu năm nay miễn có thể sống tiếp thì dùng thủ đoạn gì cũng không quá đáng, đồ ngốc mới tin tưởng cách cư xử thời xưa.
Thượng Ất nhẹ nhàng lấy cái xẻng trong tay Vương Chính Dương:
“Vương Chính Dương, cho mượn cái xẻng của anh một chút.”
Thượng Ất xoay người bước tới trước mặt Vỏ Dưa, bình tĩnh nói:
“Tôi sẽ dùng nó.”
“Dùng nó? Ha ha, mày bị ngu à? Mấy người nhìn này, thằng kia đúng là ngu, tao . . . phụt!”
Vỏ Dưa đang khoác lác nói chuyện với đám người Lý Hải thì bỗng thấy trời đất quay cuồng, bốn phía không ngừng chao đảo, mọi thứ trong tầm mắt thành bóng chồng, giống như gã đột nhiên già thành sáu mươi tuổi.
“Vỏ . . . Vỏ Dưa! Mặt của mày!”
Lý Hải kinh khủng nhìn mặt của Vỏ Dưa, từ trán dọc xuống cằm là một vệt đỏ dài chia mặt gã thành hai phần, a không, không phải mặt mà là nguyên cái đầu.
Ở trước mắt bao người, cái đầu to của Vỏ Dưa dần tách làm hai, nửa trên trượt dọc theo mặt cắt ngay ngắn rồi rơi cái bẹp xuống đất, một con mắt kỳ dị chớp mắt với đám người, làm nhóm Lý Hải nhìn mà da đầu tê dại.
“Mày . . . mày . . .”
Giọng Lý Hải run run bày ra nỗi kinh hoàng trong lòng, mới rồi gã không thấy Vỏ Dưa bị giết như thế nào. Trong trí nhớ của Lý Hải thì rõ ràng
Thượng Ất tùy tiện giơ xẻng lên, giây sau đầu to cứng còn hơn đá hoa cương của Vỏ Dưa bị đứt làm đôi.
Vương Chính Dương kích động hét lên:
“Mày cái con khỉ! Anh hùng! Quả nhiên Vương Chính Dương này không nhìn lầm, anh cũng là người dị năng đúng không? Tốt quá, đám súc sinh Lý Hải rốt cuộc gặp báo ứng rồi!”
Trong mắt Vương Chính Dương tràn ngập sung sướng vì trả thù lớn, nhưng giây sau mặt gã buồn bã, vì gã nghe Thượng Ất nói.
“Lý Hải, lời tôi đã nói vẫn giữ, tự chặt một tay, tôi tha cho mấy người con đường sống.”
Lý Hải kiềm nén lửa giận, hỏi:
“Tại sao không giết bọn tao?”
“Vì mấy người chăm sóc cây đào biến dị giúp tôi rất tốt, không bị loại người chó mèo gì hái mất. Chỉ bằng vào một điều này thì tha mạng cho mấy người cũng không sao.”
Thì ra là vậy, mặt Lý Hải lộ vẻ hiểu ra. Gã luôn thắc mắc tại sao Thượng Ất có thể nổ súng bắn chết mình nhưng vì sao hắn không làm như vậy, giờ sự thật đã rõ ràng, hóa ra là cây đào đã cứu mạng gã.
Lý Hải cầm gậy sắt, đôi tay thầm gồng sức mạnh, mồ hôi lạnh từ từ chảy dọc xuống cổ của gã:
“Nếu tao không đồng ý thì sao?
Thượng Ất mỉm cười nói:
“Không chịu hả?”
Giây sau Thượng Ất biến mất. Lý Hải thầm la hỏng rồi, tay bản năng ném gậy sắt tới trước.
“Lý Hải, lần này ra ngoài làm công phải nhớ lấy thứ mình đáng lấy được, còn không phải của con thì đừng ham muốn. Cha và mẹ của con đã lớn tuổi, không thể chăm sóc cho con, ra khỏi nhà đi phiêu bạt bên ngoài nhớ hãy giữ bổn phận làm người . . .”
“Cha ơi, con . . . con sai rồi, con rất muốn trở về bên cạnh cha và mẹ để hiếu thảo . . . A, tay của tôi!”
Trong bóng tối, Lý Hải bỗng mở bừng mắt ra, khoảnh khắc vừa rồi gã như trở về mười mấy ngày trước, nhưng cổ tay và đôi chân đau nhức kéo gã quay về hiện thực.
Lý Hải ngước đầu lên, thấy Thượng Ất đang giẫm mạnh lên lưng mình, cánh tay phải ném gậy sắt thì lẳng lặng nằm dưới đất cách mấy mét, song song với xác chết của Vỏ Dưa.
Thượng Ất lẩm bẩm:
“Sức lực khá lớn, ngang ngửa Long Ba trước khi tăng sức mạnh, xác định là người biến dị loại sức mạnh. Đáng tiếc cây đào bị gậy sắt thô như vậy cắm vào thì chắc không sống được. Thôi kệ, vốn không định giữ cái cây này lại, dọn dẹp rồi đi thôi.”
Từ đầu đến cuối Thượng Ất không thèm nhìn Lý Hải cái nào, nhưng hắn biết khoảnh khắc vừa rồi hắn chẳng những chém đứt cánh tay phải của Lý Hải, còn cắt đứt gân hai chân, gã đã bị phế, dù hắn không giết gã thì e rằng gã không sống qua mấy tiếng.
Lý Hải nằm sấp dưới đất, đôi mắt tuyệt vọng nhìn Thượng Ất:
“Tại sao . . . tại sao đối xử với tao như vậy? Là tao phát hiện cây đào, tao không đưa cho mày có gì sai?”
Thượng Ất bình tĩnh nói:
“Không sai gì cả, là anh phát hiện cái cây, nhưng giàu là có tội, anh cảm thấy mình có tư cách chiếm hữu nó không?
Hắn lấy túi da rắn và ba lô, kêu Lệ Á cùng đi.
Vương Chính Dương ngăn Thượng Ất lại, biểu tình khủng hoảng nói:
“Chờ đã, xin hỏi có thể mang tôi đi cùng được không? Tôi có thể cầm trái đào cho anh, tôi còn biết nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh. Mang tôi theo với, tôi không muốn sống chung với đám người hèn nhát ngoài kia nữa.”
Thượng Ất lạnh lùng nói:
“Anh cảm thấy tôi thiếu một người đàn ông trung niên làm vú em sao? Nghĩ tình mới rồi anh định giúp tôi nên tôi tha thứ cho lần này, tránh ra, tôi còn phải đi tìm vật liệu xây dựng quan trọng nữa, nếu còn dây dưa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Vương Chính Dương vỗ ngực, nói nhanh như sợ Thượng Ất không cho mình cơ hội nói chuyện:
"Vật liệu xây dựng? Anh định xây nhà? Vậy chắc chắn sẽ cần đến tôi, tôi biết nhiều kỹ thuật lắm, sưởi ấm làm lạnh, làm nền, điện nước ống cống, điện tử hàn đồ, thông gió, lắp đặt đủ thứ hết.”
Thượng Ất nhìn Vương Chính Dương, mắt dâng lên mong đợi:
“Anh biết làm hết? Vậy anh biết làm lô-cốt tận thế không? Loại căn cứ ngầm có thể ngăn hạch võ tấn công.”
Mấy ngày qua Thượng Ất luôn phát rầu vì không đủ người xây lô-cốt. Long Ba cực kỳ không đáng tin, ban đầu hứa cung cấp nhân viên kiến trúc chuyên nghiệp cho hắn nhưng rồi không mang theo ma nào đến. Nên trừ việc giải quyết nhiều vật liệu xây dựng ra, vấn đề lớn thứ hai là Thượng Ất nhức đầu là nhân tài chuyên nghiệp về mảng này.
Nhưng bây giờ Vương Chính Dương nói với Thượng Ất rằng gã biết hết nhiều chuyện, làm lòng hắn hơi mong đợi. Không lẽ mình may mắn vậy sao? Chẳng những tìm được trái đào biến dị còn thuận tìm gặp nhân tài về kiến trúc?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo