Giọng Vương Chính Dương run run hỏi, hai tay siết chặt nửa khúc xẻng run cầm cập:
"Là ai? Ai ở bên kia?"
Trong biển hoa, mấy trăm con mắt nhìn trân trân không chớp mắt, ai đụng phải cũng sẽ da đầu tê dại.
Khoan, con mắt không chớp . . . trên đời có người giữ không nháy mắt trong vài phút, nhưng mấy trăm con mắt đều nhìn trân trân không chớp cái nào thì rất quái dị.
Thượng Ất tiến lên một bước, hai chân ướm thử bước ra một bước dọc theo mép biển hoa. Mấy trăm con mắt lạnh băng trong bụi hoa anh túc thoái hóa dựng thẳng, trông như cái cổ rắn hổ mang dựng thẳng trong biển mây muôn hồng nghìn tía.
Đám người Lệ Á hét lên:
“Trời ạ! Cúng nó là cái quỷ gì vậy!?”
Lần này bọn họ đã thấy rõ, núp trong biển hoa phía đối diện không phải con người mà là mấy trăm quái vật giống nhện mặt người. Thân hình quái vật to lớn, màu vàng xanh, mỗi con dài 50cm, 60cm, đầu nhăn nheo, giữa các nếp nhăn mọc lông màu nâu đậm ghê tởm. Trên đỉnh đầu có hai râu dài nửa mét, tổng cộng chia bốn khúc, giữa mỗi khúc có sẹo u lấm tấm trắng. Phần miệng khoa trương hơn, mũi nhọn bén như kim tiêm to thò ra ngoài.
Nhìn người con sâu quái dị có mười mấy cái chân dài mọc hai bên người, vì bị hoa anh túc che nên Thượng Ất không thể đếm cụ thể số lượng. Trước ngực giáp cứng có hai con mắt người to đùng phát ra tia sáng lạnh băng nhìn Thượng Ất, phối hợp bụng phình to nối với nửa người dưới hợp thành đồ án mặt người cực kỳ lạ lùng.
Thượng Ất nhíu chặt mày nói, chậm rãi di chuyển dọc biển hoa:
“Đừng nhúc nhích lung tung, lùi lại, đừng bước vào biển hoa!”
Mắt người to trên giáp ngực quái vật luôn nhìn Thượng Ất không dời mắt, tất cả không nhúc nhích.
Mặt Lệ Á không chút máu hỏi:
"Thượng, chúng ta làm sao bây giờ? Lùi lại à?”
Dù có vòng bảo vệ năng lượng bảo hộ nhưng không thể khiến Lệ Á thôi sợ hãi loài sâu kỳ lạ này.
Thượng Ất dứt khoát phủ định đề nghị của Lệ Á:
“Không được, không có thời gian!"
Đã gần buổi chiều, theo kế hoạch trước đó Thượng Ất phải đến xưởng công nghiệp quân sự, vận chuyển vật liệu xây dựng ngay trong đêm nay. Hơn nữa biển hoa rất lớn, dù bây giờ bọn họ quay lại tìm đường khác thì cần một, hai ngày trở lên mới mong tìm ra.
Không lẽ phải cứng rắn lao ra?
Thượng Ất một lần nữa nhìn kỹ sâu quái, nhanh chóng lật xem ký ức kiếp trước. Nửa phút sau, Thượng Ất bất đắc dĩ từ bỏ nhớ lại, hắn phải thừa nhận rằng đây là loài sâu mà hắn chưa từng gặp, thậm chí chưa từng thấy qua.
“Xem hình dạng giống nhện nhưng có râu như thiên ngưu, miệng thì như muỗi to, khủng bố nhất là hai con mắt người to, gọi mày là nhện mặt người thiên văn vậy.”
Thượng Ất ngẫm nghĩ, lấy một con chim sẻ con to cỡ bàn tay ra khỏi túi, cầm trong tay rồi ném về phía nhện mặt người thiên văn. Thượng Ất muốn làm một thực nghiệm để chứng minh suy đoán của mình có đúng không.
Bởi vì Thượng Ất phát hiện ý thức lãnh thổ của nhện mặt người thiên văn rất mạnh, miễn nhóm của hắn không đặt chân vào biển hoa thì chúng nó không tấn công bọn họ. Thượng Ất còn nhạy bén quan sát được trên miệng vòi bén của bầy nhện mặt người thiên văn dính đầy phấn hoa, phần đuôi bụng to mọng mọc đường chỉ giống cái túi lớn.
Thượng Ất đoán có lẽ đám nhện mặt người thiên văn này nhìn dữ tợn nhưng có lẽ thích hút mật hoa, phấn hoa, không chừng thuộc loài sâu ăn rau.
Nhưng Thượng Ất đã đoán sai, đám sâu to này chẳng những ăn thịt, động tác còn mạnh mẽ hung tàn. Dọc đường đi Thượng Ất diệt một ổ chim sẻ thoái hóa, chừa lại chim nhỏ, hắn giữ nó để ngày mai làm bữa sáng ăn.
Nhưng khi chim sẻ con nặng cỡ nửa ký bị ném vào biển hoa, nhện mặt người thiên văn vốn yên lặng không nhúc nhích bỗng nhảy lên cao, thoáng chốc mười mấy cái răng dài nửa mét sắc bén chính xác đâm mạnh vào người chim sẻ con, khoảnh khắc con chim sẻ thành lớp da mềm nhũn rớt xuống đất, lặng lẽ chết.
Ôi mợ!
Thấy cảnh này cả đám cùng lùi mấy bước, lòng lạnh lẽo sợ hãi.
Động tác nhanh nhẹn, tốc độ siêu mau, tàn nhẫn quyết đoán, dữ tợn khủng bố . . . Những con nhện mặt người thiên văn này không phải sâu, đó là một đám sinh vật sát thủ sức chiến đấu sánh bằng cọp sói!
Vương Chính Dương cầu xin nhìn Thượng Ất:
“Đại ca Thượng Ất, chúng . . . chúng mình đổi đường khác đi, đám sâu lạ này quá khủng, cỡ như tôi sáu, bảy chục ký chắc khoảng vài giây là bị hút khô.”
Vương Chính Dương thật sự không dám bước vào biển hoa.
Thượng Ất đột nhiên khom người hái một trái anh túc biến dị to trong biển hoa, hai tay bóp mạnh, huyết thanh màu trắng ngà tỏa mùi thơm chậm rãi chảy ra từ khe nứt.
“Ôi, thơm quá! Thơm hơn hoa anh túc gấp trăm lần!”
Đồ Kiều Kiều không cưỡng lại được mùi hương kỳ lạ bản năng vươn tay nhỏ muốn lấy trái anh túc từ tay Thượng Ất, không ngờ hắn vung tay ném, giây sau trái anh túc biến mất ở sâu trong biển mây.
Thượng Ất lạnh lùng lườm Đồ Kiều Kiều một cái:
“Con nít thì đừng đụng vào nó, đây là vật phẩm độc, sẽ hại đời con!”
Thượng Ất xoay người chỉ hướng nhện mặt người thiên văn đang rục rịch, nói với mọi người:
“Nếu tôi không đoán sai thì đám nhện mặt người thiên văn này đang bảo vệ biển hoa anh túc, nhưng vì lý do gì đó chúng nó không thể rời khỏi phạm vi biển hoa. Chúng ta có thể dụ chúng lại đây rồi tiêu diệt từng con.
Đồ Kiều Kiều hưng phấn nhìn Thượng Ất:
“Chọn chỗ đánh quái ạ? Chú Thượng Ất giỏi quá, nghĩ ra được cách này!”
Các cô bé Diêu Hiểu Lệ thắc mắc nhìn Đồ Kiều Kiều, biểu tình mù tịt.
Đồ Kiều Kiều giải thích rằng:
“Ôi dào, mấy bạn mọt sách, chưa chơi Vinh Diệu Vương Giả 4 hả? Chọn chỗ tức là kỹ xảo lợi dụng vị trí đặc biệt trên bản đồ giữ chân quái vật, sau đó thoải mái đánh quái.”
Đồ Kiều Kiều bắt chước Thượng Ất khom người nhổ tận gốc một bụi hoa anh túc sặc sỡ và trái cây bên mép biển hoa, sau đó ném mạnh về phía nhện mặt người thiên văn.
“Rủ rù rù!”
Tiếng rít kỳ lạ mà buồn cười vang lên, rốt cuộc nhện mặt người thiên văn bị chọc giận, chân dài nửa mét giao nhau tiến lên. Khoảnh khắc có mấy chục con xông tới gần, miệng vòi bén vạch đường cong sắc lạnh trên không trung đâm vào Thượng Ất cách gần nhất.
Phập!
Tiếng dao cứng chém ngọt xớt, một vệt xanh để lại luồng sáng nhạt trên không trung, xác một con nhện mặt người thiên văn nặng nề ngã xuống đất. Giáp ngực dày nửa mét bị xẻ đôi, nhiều nội tạng màu lục rớt ra, chỉ để lại
cái đầu nhện mặt người thiên văn to ngẫu nhiên co giật một cái, mắt nhìn Thượng Ất chằm chằm.
Một đao đứt làm đôi, trước sự sắc bén của đao xương Tinh Vực thì nhện mặt người thiên văn như tờ giấy, không chịu nổi một kích.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo