Bộ tổng chỉ huy quân khu đế đô, trong một căn phòng bí ẩn, hai người đàn ông một cao một thấp mặc quân phục Hoa quốc đang nhỏ giọng nói chuyện. Nếu có binh sĩ quân hàm Hoa quốc quen thuộc đi vào sẽ giật nảy mình vì trang sức đeo trên áo của người ngồi sau bàn công tác rộng.
Châm cài ngực hai khẩu súng màu vàng đáy đen giao nhau, quân hàm hai mảnh lá tùng màu vàng ba ngôi sao vàng, phù hiệu lúa vàng, tất cả trang
sức biểu minh người đàn ông trông mới ba mươi tuổi này sở hữu quân hàm thượng tướng, cực kỳ hiếm thấy trong quân đội Hoa quốc.
"Triệu tư lệnh, sự việc là như vậy đấy. Theo tôi điều tra người nhà Triệu Lệ Quyên mà tư lệnh muốn tìm lần cuối xuất hiện ở tiểu khu Hoa Tụng viện.”
“Tiểu khu Hoa Tụng viện đế đô? Bên cạnh Trung Hải Các? Anh có chắc không?”
Sau bàn làm việc rộng lớn, Triệu Nghị lạnh lùng nhìn quan quân trung niên nhỏ giọng nói chuyện, mắt lấp lóe tia sáng khiến người không nhìn thấu.
Người đàn ông đứng đối diện Triệu Nghị có biệt danh là Hắc Hồ, được gọi là cao thủ theo dấu số một quân đội, nghe nói trong hai mươi năm làm công việc theo dấu hễ ai bị gã theo dõi thì không người nào trốn thoát được.
Vị Hắc Hồ để lại truyền thuyết trong quân này thật ra không phải con người bình thường, gã là nhóm đầu tiên trong chiến sĩ hợp gen trong thực nghiệm bí mật của nhà khoa học quân đội Hoa quốc, cũng là chiến sĩ gen thành công duy nhất.
Khi đó Triệu Nghị không tin mấy lời đồn, gã tin với bối cảnh, mạng lưới tình báo gia tộc của mình dù gã không thể một tay che trời trong quân đội thì cũng có thể độc chiếm nửa bầu trời. Trong quân có bí mật nào mà Triệu Nghị không nắm rõ? Gã cảm thấy trong truyền thuyết cao thủ số một quân đội Hắc Hồ chẳng qua là biểu hiện thiếu não tự dán vàng lên mặt của quân đội. Dựa lưng vào cây to quân đội Hoa quốc thì miễn không phải là bao cỏ, sao có thể không tìm được dấu vết một người?
Nhưng!
Khi tận thế buông xuống, thú thoái hóa hoành hành khắp nơi, cái nhìn của Triệu Nghị thay đổi một trăm tám mươi độ. Khi quân đội đế đô liên tiếp bị đánh lùi trước thú thoái hóa, một đội binh sĩ mạnh đến không giống người thường đột nhiên xuất hiện ở tiền tuyến kịch liệt nhất.
Các binh sĩ khuôn mặt lạnh lùng, bản lĩnh giỏi giang, mỗi người đều có năng lực kỳ lạ đến khó tin. Triệu Nghị thấy tận mắt đám binh sĩ dùng sức
mình đảo ngược tình thế, chặn thú thoái hóa vô cùng tận bên ngoài phòng tuyến thứ ba, mặc cho bầy thú hoang điên cuồng xé vụn mình ra cũng không lùi một bước.
Triệu Nghị thấy cảnh đó, ngay trong đêm đi tìm trưởng bối địa vị cao nhất trong gia tộc, cũng là một trong ba người cầm quyền địa vị cao nhất giới chính trị Hoa quốc, Triệu Bình.
Giây phút Triệu Nghị bước ra ngoài phòng ngủ của Triệu Bình, đôi mắt gã sáng chưa từng có. Triệu Bình tiết lộ cho gã nhiều bí mật vượt sức tưởng tượng của con người, khiến Triệu Nghị lại được mở rộng tầm mắt.
Thì ra thế giới này không đơn giản như Triệu Nghị tưởng tượng, có nhiều sức mạnh lớn lao mà gã chưa từng tiếp xúc, ví dụ công trình cải tạo gen, ví dụ dược tề hoạt hóa gen cải tạo thể chất con người trong tận thế.
Hắc Hồ nhẹ giọng kêu, mắt lóe tia sáng khâm phục:
"Triệu tư lệnh, ngài có nghe không?”
Triệu Nghị, thượng tướng trẻ tuổi nhất quân đội Hoa quốc từ trước đến nay, có tất cả tố chất cần có của tướng quân ưu tú, quan trọng hơn là năng lực nhận sự vật mới mẻ, năng lực lĩnh ngộ, năng lực cải tạo thân thể đều thuộc hạng ưu tú nhất mà Hắc Hồ từng thấy.
Hắc Hồ bản năng nhìn cổ tay của Triệu Nghị, nơi đó đeo đồng hồ dò xét chỉ số sinh mệnh mới được quân đội Hoa quốc nghiên cứu chế tạo, con số trên đồng hồ biểu hiện rõ con số khiến người kinh dị: 3889.
Đúng vậy, đây là chỉ số sinh mệnh của Triệu Nghị được đồng hồ dò xét biểu hiện ra, một tuần trước mới có 450, một tuần ngắn ngủi năng lượng thân thể của gã tăng lên gần chục lần. Hắc Hồ phải mất bao lâu mới đến con số này? Hình như hơn mười năm không ngừng cố gắng nhiễm xạ.
Triệu Nghị không uổng là hậu duệ của Triệu gia, trong người họ chảy dòng máu ưu tú nhất Hoa quốc, nếu cho thời gian Triệu Nghị sẽ nhanh chóng đuổi kịp ba thanh niên khủng khiếp khác, trở thành người mạnh nhất trong thế hệ cầm quyền mới của Hoa quốc.
Triệu Nghị ra hiệu Hắc Hồ ngồi xuống:
“Xin lỗi, mới mất tập trung, anh nói tiếp đi.”
Hắc Hồ hơi khom người, vẫn đứng tại chỗ, giọng bình tĩnh nói:
“Triệu tư lệnh, trong điều tra của tôi thì họ hàng xa Triệu Lệ Quyên của ngài không rời khỏi tiểu khu Hoa Tụng đế đô một bước. Xem báo cáo của cảnh sát đế đô truyền về lần cuối dường như có người giành trước phái người đi tìm Triệu Lệ Quyên, nhưng cuối cùng không thành công.”
Triệu Nghị kinh ngạc hỏi:
“Từng có người tìm Triệu Lệ Quyên? Là ai?”
Từ một tuần trước ra khỏi phòng ngủ của Triệu Bình thì Triệu Nghị luôn âm thầm điều tra nơi ở của Triệu Lệ Quyên, nguyên nhân thật sự không thể nói cho người ngoài, gã nghe ra manh mối từ cuộc trò chuyện với Triệu Bình. Triệu Lệ Quyên hiện giờ rất quan trọng với Triệu gia, có được người phụ nữ này thì Triệu gia sẽ nhảy lên đứng trên đầu hai nhà khác, thật sự nắm trọn Hoa quốc trong tay.
Nhưng bây giờ Hắc Hồ nói với gã rằng một tuần trước, khi tận thế chưa bùng nổ đã có người xuống tay với Triệu Lệ Quyên?
Hắc Hồ không trả lời Triệu Nghị mà mỉm cười nói tiếp:
“Cái đó thì tôi không thể nói. Triệu tư lệnh, ngài là người thông minh, cấp dưới như tôi không dám bàn ra tán vào. Nhưng tôi có thể khẳng định với Triệu tư lệnh rằng người khiến bên kia không thể thành công là một người tên Thượng Ất, đây là tư liệu của hắn, ngài xem thử. Theo tôi thấy người trẻ tuổi này rất thú vị.”
“Thượng Ất?”
Triệu Nghị lật kẹp tư liệu trước mặt ra xem, nửa ngày sau sắc mặt bình tĩnh đặt tư liệu xuống bàn, lấy một điếu xì gà tinh mỹ không có nhãn hiệu từ trong túi ra, đốt thuốc.
“Hắc Hồ, anh muốn nói với tôi là thầy dạy văn tên Thượng Ất bắn Triệu Lệ Quyên làm con tin, tay không tiêu diệt nguyên đội điệp viên?”
“Đúng vậy, hắn ta không chỉ tiêu diệt nguyên đội điệp viên, hình như còn . . . diệt đại ca xã hội đen tên Lệ Hổ và mấy trăm đàn em, sau đó trốn thoát một bầy châu chấu biến dị, trở về tiểu khu Hoa Tụng đế đô.”
Triệu Nghị ngước đầu nhìn Hắc Hồ:
“Hình như? Từ này không nên có trong từ điển của anh.”
Triệu Nghị rất tin tưởng ghi chép trong tư liệu, nhưng nội dung vượt sức tưởng tượng, làm gã đâm ra nghi ngờ.
Hắc Hồ nói:
“Ha ha, Triệu tư lệnh, chuyện này không thể trách tôi. Ngài cũng biết từ khi bên trên Trái Đất xuất hiện sao băng bí ẩn kia thì không thể sử dụng vệ tinh phạm vi toàn cầu, có thể tập hợp mớ tin tức này đã là tôi vận dụng tất cả quan hệ, tụ tập tin tức mười ba vệ tinh khác nhau mới miễn cưỡng hoàn thành. Tôi đã già rồi, ngài không thể gay gắt trách móc tôi. Nhưng xin yên tâm, dù tên này là con khỉ cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của quân đội chúng ta. Vệ tinh dò xét lần cuối biểu hiện ba ngày trước hắn bắt tay với Long Ba bên Văn lão, xem hình ảnh vệ tinh truyền về hình như hắn rất có hứng thú với vật liệu xây dựng quân dụng, định chế tạo một lô-cốt tận thế.”
Hắc Hồ móc một tấm hình ra khỏi ngực đặt nhẹ lên bàn, ngón tay chỉ ba chỗ đánh dấu vòng tròn, nói tiếp:
“Nên tôi cảm thấy nếu ngài muốn tìm Triệu Lệ Quyên thì hãy phái người chờ ở ba chỗ này, xem khỉ con này giở trò gì, ha ha.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo