Thượng Ất nhìn trái đào to nặng nửa ký trong lòng bàn tay, khóe môi cong lên nụ cười vừa lòng:
“Thứ tốt.”
Không uổng cái tên thực vật biến dị, trái đào biến dị trong tay Thượng Ất so với đào bình thường thì vỏ ngoài bóng loáng xinh đẹp, lông tơ thưa thớt, hình dạng trái tim tiêu chuẩn, giống như ngọc thạch đỏ mơn mởn.
Đặc biệt vệt đỏ trên đầu trái đào rất mê người, Thượng Ất bản năng sờ, xúc giác mềm nhẵn làm hắn ảo giác không phải sờ trái đào mà đang vuốt mông tròn đẹp cũng có hình đào của thiếu nữ.
Thượng Ất bản năng mở dị năng cảm giác, trước mắt hắn xuất hiện từng quả cầu ánh sáng màu đỏ rực. Đúng như Thượng Ất suy đoán, trong mỗi trái đào biến dị ẩn chứa năng lượng sinh vật cực kỳ phong phú, lượng đầy đủ còn hơn năng lượng tinh hạch bình thường.
Thượng Ất lẩm bẩm:
“Thứ này là bảo bối . . .”
Hắn cầm trái đào sát mũi, mùi trái cây thơm mát mê người ập vào mặt, mùi ngọt tận xương làm hắn nuốt nước miếng. Thượng Ất cố nén xúc động không một hơi nuốt trọn trái đào.
Thượng Ất không ăn trái đào ngay còn vì một lý do khác, Lý Hải đã lấy lại lý trí từ khoái cảm tình dục, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn hắn, bộ dạng ngây ngốc như con chó ngu, mắt trân trân tràn đầy khó tin nhìn hắn.
Thấy Lý Hải trợn to mắt xanh lè như sói hoang, Thượng Ất thản nhiên gật đầu nói:
"Anh là Lý Hải đúng không? Xin lỗi đã quấy rầy chuyện tốt của anh, tiếp tục đi, tôi hái đào xong sẽ đi.”
Thượng Ất vươn tay hái xuống một trái đào to đỏ hồng từ cành cây cao hai mét, bỏ trái vào bao, từng trái đào biến dị vừa to vừa đỏ không ngừng biến
mất trong ba lô của hắn, Lý Hải nhìn mà da đầu thít chặt.
Lý Hải tức giận quát:
“Dừng tay! Bà nội nó, mày vào bằng cách nào? Tao nói mày dừng tay, đừng hái trái đào của tao nữa!”
Thượng Ất chuyên chọn hái trái đào to đã chín, trái tim Lý Hải như bị kim đâm chảy máu.
Thượng Ất thản nhiên nói:
“Thì đi bình thường, à, anh muốn hỏi tại sao mấy người ở bên ngoài không ngăn tôi lại? Thì giống như anh thôi, họ bận nằm trên bụng đàn bà, không rảnh ngăn cản tôi.”
Thượng Ất lại thuận tay hái trái đào biến dị to, mới một lát trong ba lô của hắn đã chứa đầy, trên cây đào biến dị vẫn còn nhiều trái đào to hồng phấn.
Thấy bộ dạng ung dung của Thượng Ất khiến Lý Hải không tấn công ngay, hét to ra ngoài cửa kêu gọi trợ thủ:
“Bà nội nó! Lượng Tử, Vỏ Dưa, tụi mày lăn vảo đây cho bố! Hang ổ bị người bứng tới nơi mà còn hì hục hưởng thụ trên bụng đàn bà!”
Lý Hải thuận tay chộp quần mặc vào, cầm cây gậy sắt thô cỡ cánh tay đặt bên giường lên, chậm rãi đi tới.
Ngoài phòng truyền vào giọng ồm ồm, một cái đầu trọc to lắc lư thò vào lều cỏ:
“Đến đây, tụi em tới rồi đây anh Hải. Bà nội nó, đứa nào mù mắt tới gây sự? Có phải đám người Lý Cát Hải không? Mấy ngày nay đã thấy chúng nó lén lút thập thò, ngứa da đây mà!”
Thấy đầu to vào phòng, Lý Hải hơi bình tĩnh lại:
“Tổ cha mày, mày làm gì ở bên ngoài hả Lượng Tử? Để người ta vào ổ của bố!”
Đầu trọc tên Lý A Lượng, biệt danh Lượng Tử, là em họ bà con xa ở quê Lý Hải, sau khi tận thế đến, Lượng Tử luôn đi theo Lý Hải, xem như người thân duy nhất của gã.”
“Gì vậy anh Hải? Thằng ranh nào chọc giận anh, yên tâm, có Lượng Tử này ở đây bảo đảm làm thằng đó quỳ xuống đất liếm ngón chân của anh, năn nỉ xin tha!”
Sau Lý A Lượng lại có một người bước vào phòng.
Thượng Ất nhìn theo tiếng, một người đàn ông cao to mặt hung dữ xách dao bầu gỉ sét vào phòng, thân thể vạm vỡ hơn trâu đực làm lều cỏ nhỏ hẹp càng chật chội.
“Là thằng này, đệt, bố đang làm việc, không biết nó chui từ đâu vào hái trái đào. Nếu tao không sớm phát hiện thì trái đào trên cây đều bị hắn trộm hết!”
Thấy cánh tay phải có mặt đông đủ, trái tim treo hoàn toàn chui xuống bụng Lý Hải. Trong hơn mười đàn em của gã thì Lý A Lượng, Vỏ Dưa đánh giỏi nhất. Đặc biệt là Vỏ Dưa, người đàn ông Đông Bắc này cánh tay chắc khỏe, khi xung đột với công nhân trạm xe một mình gã đánh tàn phế mười mấy người, khủng bố như gấu đen hình người.
Lý A Lượng tiến lên một bước, khi thấy nửa khúc súng lộ ra bên hông Thượng Ất thì cảnh giác đứng tại chỗ:
“Này nhóc, nhìn mày lạ mặt, lăn lộn ở đâu? A, mày có súng?”
Thượng Ất không trả lời mà hỏi lại:
“Tôi là ai không quan trọng, anh tên Lượng Tử đúng không? Có ba lô to chút không?”
Thượng Ất như không thấy vũ khí trong tay đám người Lượng Tử, hắn cõng ba lô căng phồng quét mắt trong phòng tìm cái bao khác có thể đựng trái đào.
Lý A Lượng bản năng trả lời:
“Ba lô gì? Trong góc phòng có túi da rắn . . . khoan, mày hỏi cái này làm gì? Mày định hái trái đào tiếp?”
Lý A Lượng chợt giật mình nhận ra điều gì, quê quá hóa giận giơ dao bầu chỉ vào Thượng Ất, quát lớn:
“Mày! Tưởng mình có súng thì ngon hả? Có tin bố cầm dao vẫn có thể chém mày ngay cả má mày cũng không nhận ra?”
Thượng Ất như không nghe thấy tiếng quát mắng, vẻ mặt vui mừng bước nhanh đến góc tường:
“Thật sự có túi da rắn, chắc có thể chứa hết.”
Hắn cầm túi da rắn lên, xoay người đi tới gần cây đào biến dị.
Lý A Lượng bị lơ đẹp không thể kiềm nén cơn giận được nữa:
“Tổ cha mày, bố đang nói chuyện với mày! Cuồng hả mậy, tao chém chết!”
Thấy Thượng Ất đưa lưng về phía mình, khóe môi Lý A Lượng cong lên lạnh lùng, giơ dao bầu chém vào sau đầu Thượng Ất.
Đoàng!
Vang tiếng súng nổ, phòng tràn ngập mùi thuốc súng gay mũi.
Lý A Lượng ngơ ngác nhìn Thượng Ất vẫn không quay đầu lại, cúi đầu nhìn người mình, thấy thân thể vẫn còn nguyên, dường như phát súng gần trong gang tấc chỉ là ảo giác.
Lý A Lượng bản năng hỏi:
“Mày mới nổ súng bắn tao? Tại sao tao không bị gì?”
Không hiểu sao Lý A Lượng cứ cảm thấy mình không né thoát phát súng vừa rồi, nhưng nhìn trên người thì không có dấu hiệu trúng đạn, chuyện gì đây?
Vỏ Dưa, Lý Hải đứng một bên kinh khủng nhìn Lý A Lượng, tay chỉ trên đầu gã, hét to:
“Lượng Tử, đầu của mày!”
“Đầu của tao? Đầu tao thế nào? A! Đầu của tao? Sao đầu tao không có nắp!?”
Đầu không có nắp nói theo tiếng quê Lượng Tử là bị người ta đập bể đầu, xóc sọ não. Lý A Lượng giơ tay vuốt cảm nhận rõ một miếng sọ não to cùng với da thịt, tóc biến mất, bàn tay gã có thể chạm vào tổ chức óc mềm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo