Đồ Kiều Kiều tự hào nói:

 

“Em không nói dối. Diêu Hiểu Lệ có thể điều khiển nước, lúc trước bọn em trốn trong trạm xe khi khát thì Diêu Hiểu Lệ sẽ tạo ra một ít bong bóng nước cho bọn em giải khát.”

 

Đồ Kiều Kiều kéo một cô bé màu tóc hạt de ra khỏi nhóm, cô bé mắt to trông khoảng tám, chín tuổi này là Diêu Hiểu Lệ.

 

Lệ Á nhìn cả nhóm, hỏi:

 

“Lý Tử Kiều, Tống Địch, năng lực của hai đứa là gì?”

 

 

Lệ Á nhớ Lý Tử Kiều là cô bé đằm thắm, da trắng như búp bê. Tống Địch thì Lệ Á không có ấn tượng sâu, nhớ mang máng là cô bé da ngăm đen, vóc dáng không cao.

 

Lý Tử Kiều như búp bê lớn tiếng nói:

 

“Chị Lệ Á, em có thể chỉ huy cỏ nhỏ nhảy!”

 

Tống Địch đứng sau nhóm thì nhỏ giọng nói:

 

“Chị Lệ Á, em có thể . . . cho người xung quanh thấy buồn ngủ.”

 

Làm người xung quanh buồn ngủ? Đây là loại dị năng gì?

 

Nghe Tống Địch giải thích làm Thượng Ất sửng sốt.

 

Năng lực quả bong bóng nước của Diêu Hiểu Lệ dễ giải thích, nếu không có gì bất ngờ thì đó là dị năng điều khiển nước. Trước khi chưa thấy tận mắt cái gọi là bong bóng nước thì Thượng Ất không thể kết luận Diêu Hiểu Lệ có phải cũng là người nguyên tố hay không. Theo lẽ thường thì khả năng này bằng không, điều kiện trở thành người nguyên tố rất khắc nghiệt, cần có thiên phú kinh người, vận may lớn mới được.

 

Lý Tử Kiều chỉ huy cỏ nhỏ nhảy múa thì Thượng Ất đoán là loại dị năng thực vật, kiếp trước không hiếm thấy người dị năng điều khiển thực vật, hắn từng tiếp xúc một người.

 

Làm Thượng Ất khó hiểu là năng lực của cô bé cuối cùng, Tống Địch, hiểu theo mặt chữ là làm đối phương mệt mỏi muốn ngủ, đây là loại dị năng gì? Không lẽ Tống Địch tiếp xúc đối phương làm kẻ địch nhanh chóng mất tinh thần và thể lực?

 

Năng lực kỳ lạ.

 

Thượng Ất lắc đầu không nghĩ lung tung nữa, hắn tiến lên một bước đứng trước mặt Đồ Kiều Kiều:

 

“Em gái, trước khi các em phát hiện mình có dị năng thì đã đi qua đâu? Tiếp xúc thứ gì hoặc đã ăn cái gì?”

 

 

Đồ Kiều Kiều nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ:

 

“Sau khi nhà ga xảy ra chuyện thì chúng con luôn trốn trong trạm xe, mãi khi gặp chị Lệ Á . . .”

 

Qua một lúc Đồ Kiều Kiều mở to đôi mắt nói:

 

“Không đúng, con nhớ ra rồi! Chúng con từng đến một chỗ, trong sân nhà nông cách phía trước trạm xe không xa.”

 

Diêu Hiểu Lệ gật đầu nói, Thượng Ất nhắc nhở làm cô bé nhớ đến:

 

“Ừ, Đồ Kiều Kiều nói đúng. Chúng con cùng đi chỗ đó, dọc theo đường sắt đi tới trước qua chặng đường khoảng hai trạm xe bus, trong sân có cây lạ mọc đầy đào nước, chúng con ăn rất nhiều trái đào sau đó quay về trạm xe.”

 

Nghe hai cô bé giải thích, mắt Thượng Ất sáng như đèn pha:

 

“Cây gì? Là cây đào hả? Có những ai ăn trái đào?”

 

Sự việc phát triển đúng như suy đoán của hắn, giờ cần tin xác nhận cuối cùng là có thể chứng minh.

 

Đồ Kiều Kiều chậm rãi kể ra toàn vụ việc:

 

“Mọi người đều ăn, tính luôn bốn người chúng con thì có hai mươi người ăn trái đào. Nhưng sau khi ăn xong có mấy bạn học nữ cảm thấy hơi mệt, nằm xuống gốc cây ngủ. Con và những người khác cảm thấy không an toàn nên kéo nhau về trạm xe. Mấy ngày sau con và Diêu Hiểu Lệ, Lý Tử Kiều, Tống Địch lục tục phát hiện mình có năng lực kỳ lạ . . .”

 

Biểu tình của Thượng Ất từ khó hiểu đến đồng ý, kinh ngạc rồi hiểu ra:

 

“Chú đoán mấy bạn học ngủ dưới cây đào đã không quay về nữa.”

 

“Đúng rồi, bọn họ đều không trở về. Con đề nghị đi xem nhưng người khác không đồng ý, sợ con bị nguy hiểm. Sau đó con nghĩ có bảy, tám bạn học nữ ngủ dưới gốc cây, bọn họ không trở về có lẽ đã đi tìm cha mẹ của mình.

 

 

Ài, thật hy vọng họ sẽ tìm thấy cha mẹ, con cũng nhớ cha mẹ của mình. Chú nói xem chúng con còn được gặp cha mẹ không?”

 

Vành mắt Đồ Kiều Kiều đỏ hoe, câu hỏi của Thượng Ất làm cô bé nhớ cha mẹ mình, buồn bật khóc.

 

Thượng Ất nhẹ nhàng an ủi Thượng Ất:

 

“Chắc là được, trẻ con như mấy đứa còn sống sót thì cha mẹ chắc có thể sống tiếp.”

 

Đầu óc Thượng Ất xoay chuyển nhanh sắp xếp lại vụ việc, thầm nghĩ:

 

“Có tổng cộng hai mươi học sinh nữ du học, trong quá trình cầu sinh gặp một cây đào kỳ lạ, ăn trái đào xong có tám người hôn mê, bốn người được dị năng, xác suất được dị năng khoảng mười sáu phần trăm. Xem ra mình đã đoán đúng, đám bé gái này vô tình gặp cây biến dị, ăn vào trái cây ẩn chứa tinh hoa năng lượng, vận may đúng là . . .”

 

Vẻ mặt Thượng Ất phức tạp nhìn nhóm Đồ Kiều Kiều, không biết nên hâm mộ hay ghen tỵ.

 

Giống như thể biến dị trong thú thoái hóa, tận thế đến, trong thực vật xanh sẽ sinh ra loại cây đặc biệt bị gọi là cây biến dị. Những cây cối này bị sóng từ của hành tinh X phát xạ nhưng không phản tổ thoái hóa như thực vật khác, ngược lại phát triển con đường thứ ba khác với thoái hóa, tiến hóa, tức là biến dị.

 

Những cây biến dị có bản năng sinh tồn như động vật, chúng nó sẽ tìm đủ mọi cách thích ứng với tận thế tàn khốc, biến dị ra thủ đoạn đi săn.

 

Đương nhiên nhìn với góc độ khác thì kiếp trước cây biến dị rất được người sống sót hoan nghênh. Vì làm mồi, trong trái cây của chúng nó ẩn chứa năng lượng tinh thuần, một trái chín chứa năng lượng không thua gì một viên năng lượng tinh hạch bình thường. Một số cây biến dị đặc biệt mọc trái cây chứa năng lượng khiến người không thể tưởng tượng, ăn trái cây đó vào như ăn một viên tinh hạch châu chấu to hoàn mỹ.

 

 

Phúc họa song song, sống chết có số.

 

Cây đào khiến người hôn mê chắc là cây biến dị hiếm gặp. Nhóm Đồ Kiều Kiều rất may mắn, họ ăn trái đào biến dị còn thuận lợi tiến hóa ra dị năng. Những nữ sinh ăn đào rồi hôn mê, sự thật không phải tỉnh ngủ rồi bỏ đi mà đã bị cây đào biến dị giết chết, thành chất dinh dưỡng cho nó tiếp tục sinh sôi, biến mạnh.

 

Tận thế tàn khốc vậy đấy, một trái đào quyết định sống chết của một người. Nhưng bây giờ Thượng Ất không có thời gian cảm khái thổn thức, bởi vì hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hái đào!

 

Đúng vậy, Thượng Ất muốn tìm cây đào biến dị đó, vì không ai hiểu rõ quý giá của cây biến dị hơn hắn. Bất cứ cây biến dị nào còn sống đều có giá trị bằng một nửa đồ ăn căn cứ.

 

Có thể gieo trồng cây biến dị, tỷ lệ sống sót không thấp với điều kiện là bạn phải có trái của cây biến dị, hiểu cách trồng cây non biến dị. Trùng hợp là Thượng Ất vô cùng quen thuộc cách trồng cây giống biến dị, đây là tích lũy cực khổ kiếp trước hắn công tác cho vị nhân vật lớn.

 

Giờ Thượng Ất chỉ thiếu một túi trái đào biến dị, hắn tin tưởng cho hắn đủ thời gian thì có thể trong vòng mấy tháng có thể biến nguyên đảo nhỏ giữa hồ thành đảo Hoa Đào trong truyền thuyết.

 

 

0.21390 sec| 2419.961 kb