Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Triệu Lão Tam sửng sốt, bản năng hỏi:
“Người của quân đội đến? Có bao nhiêu người? Có vũ khí hạng nặng như xe tăng không?”
“Không, chỉ có năm người đến, cầm đầu là người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, trông khá oách.”
Triệu Lão Tam ngây người:
“Chỉ có năm người? Chẳng lẽ họ không đến lấy lại xưởng chế tạo công nghiệp quân sự?”
Triệu Lão Tam từng nghe đại ca ngài Báo nói xưởng chế tạo công nghiệp quân sự là đơn vị công nghiệp quân sự có thể gia công chế tạo vũ khí hạn nhẹ duy nhất trong phạm vi 50km ngoại ô thành phố đế đô, quân đội và thú thoái hóa đánh nhau kịch liệt, sớm muộn gì họ sẽ phái người đến lấy lại xưởng.
Nhưng ngài Báo tuyên bố sẽ không giao xưởng công nghiệp quân sự ra. Trong tận thế tuy vật chất như thức ăn, nguồn nước, thuốc men là rất quan trọng nhưng không bằng vũ khí. Có vũ khí mạnh thì họ mới sống lâu trong tận thế nguy hiểm bốn bề được, mới xui khiến người sống sót khác đi sưu tầm vật tư quan trọng, mới nắm chắc cơ hội tuyệt vời xây dựng thế lực riêng của Loan Báo trong tận thế trật tự hỗn loạn này.
Triệu Lão Tam rất phục ý tưởng đó của Loan Báo, gã tin sái cổ. Đời Triệu Lão Tam không đọc nhiều sách, nếu lúc trước không có sức mạnh lớn thì đã không lăn lộn trong đế đô nổi. Nhưng sau khi tận thế đến, gã gặp Loan Báo, người đàn ông trung niên nhỏ hơn gã mấy tuổi chẳng những cứu gã và đám anh em, sẵn sàng chia sẻ cho mọi người về tinh hạch của thú thoái hóa giúp tăng thực lực.
Từ giây phút đó Triệu Lão Tam cho rằng Loan Báo là người có lòng dạ rộng, chí hướng lớn. Một thủ lĩnh thoải mái mặc dưới tay biến mạnh thì khác xa loại người lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt hạn hẹp.
Không chỉ thế, thực lực của Loan Báo cũng rất mạnh và bí ẩn.
Trong quá trình thâu tóm thế lực dân lang thang gần xưởng công nghiệp quân sự, đám người Triệu Lão Tam lần lượt đụng phải mấy đợt người chống cự khá mạnh, khó chơi nhất là một bác sĩ tên Cao Hân. Người đàn ông tự xưng là bác sĩ khoa ngoại này có dị năng từ tính rất ghê gớm, gã có thể điều khiển dao giải phẫu sắc bén đâm xuyên qua miếng sắt dày 2cm trong phạm vi năm mét, mạnh còn hơn súng ngắn quân dụng.
Nhưng khi hai bên xung đột kịch liệt, Cao Hân một đường giết tới phòng quản lý xưởng quân công định ám sát Loan Báo tại chỗ. Mọi người chợt nghe Cao Hân phát ra tiếng hét rợn tóc gáy, sau đó Loan Báo ném xác chết nát bấy từ trên lầu cao mười mấy mét xuống, tùy ý như ném bịch rác ngay trước mặt mấy trăm người.
Trải qua đợt này không còn ai dám chọc giận Loan Báo chút nào nữa. Hôm đó Loan Báo giết Cao Hân như thế nào trở thành bí ẩn trong lòng tất cả người sống sót ở khu vực căn cứ xưởng công nghiệp quân sự.
Tóm lại từ đó về sau Triệu Lão Tam xem lời nói của Loan Báo là thánh chỉ. Ngài Báo dặn đi dặn lại bốn trùm nhỏ trong căn cứ là gặp người của quân đội phải báo cho gã biết ngay, nhưng bây giờ Triệu Lão Tam không biết nên làm sao.
Đúng vậy, người của quân đội đã đến, nhưng không phải một đội rầm rộ trong tưởng tượng mà chỉ có năm người, cầm đầu còn là phụ nữ.
Triệu Lão Tam ngẫm nhĩ, nói nhỏ bên tai một thân tín. Thân tín rời đi, Triệu Lão Tam cũng đi ra.
Ngay khúc đầu đường Triệu Lão Tam đã thấy năm quân nhân:
“Đứng lại, mấy người đến đây làm gì?”
Đàn em của gã nói đúng, quan quân thủ lĩnh là phụ nữ, cao cỡ một mét bảy, không quá xinh nhưng mặc đồ rằn ri lính đặc chủng, xe máy vằn xanh dưới thân làm nổi bật khí chất anh tư hiên ngang đặc biệt.
Nữ quan quân nhìn phía Triệu Lão Tam thì không thèm che giấu giơ tay bịt mũi, mắt bắn ra tia chán ghét, giọng cứng nhắc nói:
“Đàn ông gì hôi quá! Chúng tôi là người của quân khu đế đô, phiên hiệu bộ đội cụ thể thì anh không có tư cách và quyền lợi hỏi. Khụ khụ khụ, hôi rình. Triệu Nghị chết tiệt, nếu không phải anh có chức quan to thì bà đây không thèm chạy tới chỗ chứa rác này bắt người giúp anh!”
Mợ nó, vênh váo dữ?
Triệu Lão Tam nhìn chằm chằm người phụ nữ này, lòng dâng lên tức giận nhưng bị gã đè xuống.
Nhịn! Tôi chống mắt xem các người có lai lịch gì!
Triệu Lão Tam nhe răng cười hỏi:
“Nếu vậy thì xin hỏi quan quân người đẹp tới đây làm gì? Đừng nói là đi lạc không thấy đường về.”
Nữ quan quân tuy đẹp nhưng Triệu Lão Tam không phải loại người hám gái, thấy gái là lê chân không nổi, nên giọng nói chất chứa trêu chọc.
Sau lưng Triệu Lão Tam rộ lên tiếng cười khả ố:
“Đúng rồi đấy người đẹp, nếu không có chỗ ở thì đi chỗ của anh, mới tìm được nệm giường, lăn trên đó là sướng lên mây, ha ha ha ha ha ha!”
Dù sao cả đám toàn là du côn, bọn họ phải biểu hiện chuyên nghiệp một chút mới phụ trợ sự uy nghiêm của Triệu Lão Tam được.
Nữ quan quân khuôn mặt lạnh lùng nghiêng người leo xuống xe máy, nhấc cặp chân vừa trắng vừa dài đi tới gần tên đàn em mới ra tiếng đùa giỡn cô ta.
“Kêu tôi đi chỗ ở? Nếu vậy thì mang tôi đi tìm đại ca thật sự của các người, Loan Báo còn hơn.”
“Cô biết ngài Báo? Đứng lại! Tôi bảo mấy người đứng yên!”
Tên đàn em không hiền gì, rút ngay cây súng ngắn ra. Súng này được Loan Báo chế tạo trong xưởng công nghiệp quân sự, cây súng còn lau dầu bảo vệ thân súng khi mới ra xưởng, phản chiếu tia sáng lạnh dưới ánh nắng tạo cảm giác cực kỳ an toàn cho người cầm súng.
Một quân nhân cao lớn đi ra từ sau lưng nữ quan quân, mắt lạnh băng quét qua đám người Triệu Lão Tam:
"Lãnh Vân, những tên kia có súng, đừng để họ ngộ thương cô, giao cho tôi giải quyết được rồi, vừa lúc trắc thử sức chiến đấu của chiến sĩ gen dạng 2.”
Gã vung tay lên, một quân nhân vóc dáng vạm vỡ khác đi tới chỗ Triệu Lão Tam.
“Mày muốn chết hả? Tao cảnh cáo mày, đừng tưởng mặc đồ lính thì tao không dám nổ súng! Đứng lại! Bố bảo mày đứng im!”
Đoàng!
Tiếng súng điếc tai vang lên, quân nhân vạm vỡ khẽ run sau đó tăng tốc xoong lên, trong khoảnh khắc xuất hiện trước mặt người nổ súng.
“Không thể nào! Sao mày chạy nhanh vậy được? Tao đã bắn trúng tim của mày rồi mà . . .”
Bốp!
Người nổ súng chưa nói hết câu đã bị nắm đấm trúng ngay đầu, sức mạnh lớn như búa tạ nhẹ nhàng đập bấy sọ, não bắn tung tóe. Cái xác không đầu bay ngang bốn, năm mét đụng vào thùng rác bỏ hoang bên đường phát ra tiếng nổ lớn.
Khóe mắt Triệu Lão Tam muốn nứt ra:
“Bà nội nó!”
Người bị đánh chết là một trong những đàn em đắc lực nhất của Triệu Lão Tam, người này bình thường rất nhạy bén, như cánh tay phải của gã, nhưng bây giờ bị một đấm bể đầu ngay trước mặt gã. Đó là xương sọ cứng nhất thân thể người, sức mạnh lớn cỡ nào mới làm được điều này?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo