“Triệu Lão Tam, nếu anh còn dám giở trò là bà đây giết ngay tại chỗ!”
Trên đường đi xưởng công nghiệp quân sự, sắc mặt Lãnh Vân hằn học lườm Triệu Lão Tam.
Từ lúc Triệu Lão Tam mang họ xuất phát đi Loan Báo đến bây giờ sáu người lần lượt bị tấn công bởi một ổ mèo đen biến dị, bốn con heo thú nuôi thoái hóa hình thể khổng lồ, một bầy gián thoái hóa to cỡ nắm tay người.
Nếu không nhờ Lãnh Vân có khứu giác nhạy phát hiện uy hiếp ngay từ sớm, ba chiến sĩ gen có sức chiến đấu quá mạnh thì họ đã bị các thú thoái hóa khác nhau ăn sạch.
Triệu Lão Tam cố ý dẫn họ đi đường vòng, chắc chắn có âm mưu gì.
Triệu Lão Tam qua loa nói, tròng mắt láo liên, biểu tình lo âu:
“Làm gì có, bình thường trên đường không có những thú dữ như vậy, không biết hôm nay bị gì nữa, có lẽ vì chúng ta xui xẻo.”
Dọc đường đi Triệu Lão Tam nhờ vào quen thuộc địa hình xung quanh không ngừng dẫn nhóm Lãnh Vân vào lãnh địa của các loài thú thoái hóa. Triệu Lão Tam không ngờ mấy chiến sĩ gen này mạnh không giống con người, quen tay hay việc dọn sạch tất cả thú thoái hóa đem đến uy hiếp.
Triệu Lão Tam tính nhẩm trong đầu, trừ phi gã dẫn đối phương vào rừng sâu đất chết ở phía bắc, nếu không thì thêm mười phút nữa gã buộc phải mang họ tìm Loan Báo, quyết chiến sống chết.
“Thật ra Loan Báo không có trong xưởng công nghiệp quân sự, tôi nghe đàn em nói mấy ngày nay Loan Báo đi phía bắc săn bắt tinh hạch thú thoái hóa rồi, hay chúng ta đi phía bắc tìm . . . A, eo của tôi!”
Triệu Lão Tam chưa nói hết câu đã nghe tiếng răng rắc, phần eo đau nhức làm gã suýt xỉu.
“Trò vặt nhàm chán, phương bắc là rừng cây lớn, anh muốn dụ chúng tôi vào đó chịu chết chứ gì? Lý Minh Lượng, người này đã không thể dùng, anh có thể dẫn đường trong đoạn đường tiếp theo không?”
“Chắc được, nhưng chị Vân, trên tư liệu biểu hiện sức chiến đấu của Loan Báo rất mạnh, nếu tránh xung đột được thì nên tránh, dù sao mục tiêu của chúng ta là người đàn ông tên Thượng Ất.”
Lý Minh Lượng ra hiệu một chiến sĩ gen ném Triệu Lão Tam vào bụi cỏ ven đường, gã lấy máy tính bảng ra liên tục vẽ vài cái, nhanh chóng xác định tuyến đường ngắn nhất đi xưởng công nghiệp quân sự. Bóng dáng năm người nhanh chóng biến mất trong lùm cỏ cao cỡ nửa người.
“Con mụ chết tiệt, rồi bố sẽ lột sạch đồ của mụ! Mụ nghĩ ai cũng có thể vào địa bàn của ngài Báo sao? Ha ha ha, mấy người hãy chờ chết!”
Tiếng cười thê lương của Triệu Lão Tam theo gió bay xa.
Cách mấy km, Thượng Ất chợt dừng bước, hắn loáng thoáng nghe tiếng kêu gào của Triệu Lão Tam.
“Sao vậy Thượng Ất? Nghe được cái gì? Có phải là có thú thoái hóa không?”
Lệ Á bảo vệ mười mấy bé gái Đồ Kiều Kiều, biểu tình căng thẳng nhìn chằm chằm rừng rậm bốn phía. Vương Chính Dương cầm nửa khúc xẻng cũng hồi hộp ngó quanh.
Dọc đường đi đây là lần thứ bốn Thượng Ất đột ngột dừng lại, ba lần trước họ đều gặp thú dữ siêu khủng bố tấn công.
“Đừng căng thẳng, không phải thú thoái hóa, hình như mới có người hét to. Mà thôi, giọng nói đến từ hướng khác, chúng ta mặc kệ nó, tranh thủ thời gian đi xưởng công nghiệp quân sự. Ủa, đó là gì?”
Thượng Ất đang nói chợt thấy một vệt màu rực rỡ ở phía cuối lùm cỏ, mùi hoa ngọt ngào nồng nặc chui vào xoang mũi của mọi người, mùi hương cùng với sóng nhiệt không khí như thực chất ập đến từng đợt.
Là hoa, rất nhiều hoa đẹp.
Rẽ bụi cỏ ra, Lệ Á vui mừng ngạc nhiên nhìn mảng lớn biển hoa đột nhiên xuất hiện trước mắt, hai tay che miệng, trong mắt tràn ngập kích động, hưng
phấn vì phát hiện bất ngờ.
Vương Chính Dương tới đằng sau mọi người, biển hoa bao la không giới hạn làm gã há hốc mồm:
“Ôi mợ, biển hoa to quá, cũng cỡ ngàn mẫu nhỉ.”
Trên đời có chuyện như thế đấy, khi đóa hoa xinh đẹp tụ thành số nhiều thì nam hay nữ đều bị cảnh tượng bao la hùng vĩ đó rung động.
Đồ Kiều Kiều hưng phấn chỉ vào tất cả đóa hoa xinh đẹp:
“Chị Lệ Á, những đóa hoa màu tím viền xanh này tên gì vậy? Hoa to thật, giống như hướng dương cỡ lớn, đẹp quá. A, mọi người mau xem, bên kia có một mảnh hoa màu vàng, đẹp như bằng vàng ấy. Nơi này không lẽ là chỗ ở của thần tiên?”
Cô bé mười tuổi là lứa tuổi thích mộng mơ, biển hoa như trong thế giới cổ tích này thỏa mãn tất cả tưởng tượng về vẻ đẹp của cô bé.
“Chị cũng không biết nó tên là gì, Thượng, anh biết không?”
Lệ Á khom người xuống hái đóa hoa nhỏ màu tím đỏ viền lam đặt bên môi hít nhẹ, hương hoa thấm vào ruột gan bao chặt lấy cô ta.
“Tôi cũng không biết nữa . . . nhưng hoa sặc sỡ như vậy hình như đã đọc trong sásh . . . anh túc . . . hoa đại yên . . . đúng rồi, là cái tên này!”
Vương Chính Dương giật mình kêu lên:
“Cái gì? Hoa anh túc? Đó chẳng phải là vật phẩm độc sao?”
Lúc Vương Chính Dương còn công tác chỗ bảo vệ trạm xe từng tổ chức vài cuộc trò chuyện về tri thức vật phẩm độc, rất quen thuộc tính nguy hại của anh túc. Bàn về xinh đẹp mê hoặc lòng người thì hoa anh túc nằm trong số mười đóa hoa đẹp nhất thế giới, nhưng thua xa biển hoa trước mắt.
Vương Chính Dương do dự nhìn biển hoa, khom người hái một đóa hoa nở sắp tàn, quan sát kỹ, dần dần trong mắt lộ tia ngạc nhiên. Ở gốc hoa có một
trái cây như quả trứng gà nhỏ nhô ra, mép hình răng cưa đan chéo nhau, nhìn thoáng qua giống như quả cam to.
“Chắc là hoa anh túc, nhưng tôi chưa từng thấy kích cỡ lớn như vậy. Đại ca Thượng Ất, anh thấy sao?”
Thượng Ất khẳng định:
“Thực vật thể thoái hóa, gen viễn cổ ẩn trong thể hoa bị kích phát ra do đó hình thành cá thể biến lớn. Rất đơn giản, những đóa hoa anh túc này giống như thú thoái hóa, gen phản tổ thoái hóa.”
Nhưng trong mắt hắn đọng tia thắc mắc khó hiểu. Trên bản đồ Long Ba cung cấp đánh dấu chỗ này vốn là nửa đồi núi, ít có kiến trúc hiện đại hóa, chỉ có số ít nhà xưởng hùn vốn rải rác. Nhưng bây giờ đưa mắt nhìn trừ ngàn vạn hoa anh túc thoái hóa ra không có kiến trúc của con người. Khoan, không đúng, trong biển hoa có thứ gì nhúc nhích, đó là con người?
Thượng Ất bản năng tập trung nhìn. Dưới ánh mặt trời, biển hoa đung đưa như gió thổi sóng lùa, mấy trăm lằn chỉ đen dọc theo biển hoa ập hướng cả nhóm.
“Cảnh báo! Có người lao đến, tất cả trốn sau lưng tôi, mau!”
Lệ Á nhanh chóng quyết định mở ra vòng bảo vệ năng lượng chiến thần. Nhờ ăn nhiều đào biến dị nên năng lượng tích trữ trong người Lệ Á tăng lên nhiều, điều khiển vòng tay chiến thần càng dễ dàng hơn. Nếu gặp loại quái vật như cá sấu ếch phỏng chừng cô ta có thể chống cự lâu hơn gấp ba lần.
Rất nhanh lằn đen tụ tập cách trước mặt nhóm Thượng Ất chưa đến mười mét. Hoa anh túc thoái hóa sặc sỡ thấp thoáng làm mọi người chỉ thấy từng ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc bắn tới, không thể xem rõ hình dạng của người đến.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo