Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Xuyên qua biển hoa anh túc không giới hạn, Lãnh Vân không ngừng chửi thề trút cảm xúc buồn bực trong lòng:
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Sau khi bỏ Triệu Lão Tam lại, trong mười phút ngắn ngủi bọn họ gặp mảng lớn biển hoa anh túc sặc sỡ và hàng trăm con hoa anh túc tấn công. Nếu không nhờ ba chiến sĩ gen dạng 2 quá giỏi, Lãnh Vân tự phụ thân phận cao quý đã bị nhện mặt người thiên văn tre già măng mọc xông lên hút thành thịt khô rồi.
Lý Minh Lượng cầm máy tính bảng, vừa nhập số liệu về nhện mặt người thiên văn vào máy vừa thoải mái khuyên nhủ Lãnh Vân cố kiềm nén cảm xúc:
“Chị Vân xin đừng coi thường đám sâu này, máy thăm dò năng lượng biểu hiện trị số năng lượng cá thể của chúng nó cao đến 463, bằng trị số năng lượng của một chiến sĩ tinh anh. Đặc biệt là miệng vòi của chúng nó, nếu không phải tổ chức cơ bắp của chiến sĩ gen dạng 2 săn chắc lên đến 14. 18, cứng hơn của người bình thường gấp mười hai lần thì bây giờ chúng ta đã thành đống phân sâu tẩm bổ cho những đóa hoa đẹp này.”
Ba chiến sĩ gen mặt không biểu tình thì làm theo thứ tự tách rời xác nhện mặt người thiên văn, lựa ra năng lượng tinh hạch to cỡ quả cầu pha lê trong đống xác sâu. Mấy trăm vết thương lớn nhỏ trên người họ dường như không tồn tại.
“Nhưng nói đến cũng lạ . . .”
Lý Minh Lượng đã gõ xong chữ cuối, nhét máy tính bảng vào ba lô, biểu tình nghiêm túc nhìn mép biển hoa không giới hạn, lẩm bẩm:
“Triệu Nghị phái chúng ta đi bắt thầy dạy ngữ văn Thượng Ất nhưng không cung cấp vật phẩm gì về hắn ta. Nếu dựa vào siêu khứu giác của chị Vân thì chúng ta không cần tốn công chạy đến đây tìm Loan Báo làm gì. Bây giờ tôi có một thắc mắc là phải chăng Triệu Nghị không thể đưa ra đồ vật của nhân vật mục tiêu? Hay người đàn ông tên Thượng Ất mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều?”
Lãnh Vân vừa nói vừa rút một điếu thuốc ra ngậm, đốt lửa:
“Mạnh cái con khỉ! Anh biết người biến dị tên Kim Lộ gây sự trong doanh số 3 chứ? Nghe nói trị số năng lượng của hắn ta cao đến 7800, nếu bùng nổ hết sức thì xe tăng giáp sắt cũng bị đấm thủng một lỗ. Nhưng cuối cùng người bên trên xuống, hắn ngoan ngoãn nhận xử phạt nghe theo quân đội điều khiển đấy thôi.”
Vòng khói mờ bay lên trời, Lãnh Vân buồn phiền khẽ thở dài:
“Lý Minh Lượng, có vài chuyện tôi phải nói cho anh biết. Đừng nhìn bây giờ quân đội và thú thoái hóa đánh nhau gay go, thật ra cao thủ trong quân đội chưa ra tay. Nghe đồn những cao thủ quân đội thực lực khủng bố tụ tập với nhau bận nhiệm vụ tên kế hoạch Thiên Thần. Tóm lại chúng ta đều là nhân vật nhỏ, bao gồm Triệu Nghị chỉ là tên hề trong mắt vài thế lực. Bởi vậy kết thúc nhiệm vụ lần này rồi tôi định tìm một chỗ sống yên hết đời, ài, không biết cha mẹ ở quê sao rồi.”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Lãnh Vân, Lý Minh Lượng bình tĩnh vỗ vai cô ta, xoay người đi tới gần chiến sĩ gen, bỏ năng lượng tinh hạch đã để sẵn vào ba lô.
Lúc này một trong ba chiến sĩ gen có cảm quan nhạy nhất bỗng đứng bật dậy, đôi mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm sâu trong biển hoa, đôi tay thả lỏng khoảnh khắc siết chặt, khí túc sát bao phủ người gã.
Lãnh Vân ném tàn thuốc, giơ súng ngắn quân dụng to lên, cánh mũi nửa khép bỗng nở to, mùi hoa gay mũi kèm theo các loại mùi kỳ lạ xộc vào não cô ta:
“Sao vậy số 3? Phát hiện cái gì?”
“Không biết, chắc vẫn là những con sâu, để tôi xem trên máy thăm dò . . . Cái gì? Không thể nào! Trị số năng lượng là 4356 . . . sao có thể!?”
4356!?
Lãnh Vân bị con số làm hết hồn, cô ta hiểu rõ nhất ý nghĩa con số này. Trong bộ đội chỉ có người dị năng đẳng cấp trưởng quân trở lên mới có con số năng lượng khủng bố đến thế. Đương nhiên số ít chiến sĩ thân thể tiến hóa đặc biệt ngày thường biểu hiện con số không cao, nhưng trong trạng thái bùng nổ thì có thể lên đến con số như trên trong tích tắc. Lãnh Vân, Lý Minh Lượng được nhiều dược tề quý giá và tinh hạch trong quân đội xúc tiến bây giờ mới chỉ đến trị số 1800.
Tóm lại người có thể đến con số này đều hiếm như cá kiếm trong toàn Hoa quốc. Lãnh Vân bản năng kết luận sinh vật khủng bố đang dốc hết sức xông tới gần chắc chắn không phải con người mà là thú thoái hóa siêu nguy hiểm nào đó.
Lý Minh Lượng rít gào:
"Không đúng, không đúng! Không chỉ có một . . . mợ! Còn một sinh vật trị số đến 3845 đang chạy nhanh đến!”
Nếu không phải chắc chắn máy thăm dò đeo trên cổ tay là kiểu mẫu được quân đội nghiên cứu chế tạo mới nhất thì gã sẽ không chút do dự vứt xuống đất đạp mạnh. Làm nhân viên nghiên cứu khoa học của quân đội, Lý Minh Lượng khẳng định tính luôn con người và các loài thú thoái hóa thì sinh vật có trị số năng lượng sinh mệnh vượt trên ba ngàn sẽ không nhiều hơn một trăm trong toàn đế đô, còn về trên bốn ngàn thì mới nãy Lãnh Vân đã nói, nguyên quân đội đế đô chỉ được vài người như vậy.
Có con số này cơ bản đứng ở đỉnh chuỗi thực vật Trái Đất, con người như Lý Minh Lượng chỉ có trị số 1800 nếu đụng độ đối phương thì chỉ có một lựa chọn là quay đầu chạy trốn.
Làm sao bây giờ? Chạy hoặc không?
Lý Minh Lượng nhìn Lãnh Vân. Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt rối rắm qua lại giữa ba chiến sĩ gen.
Lãnh Vân không muốn từ bỏ nhiệm vụ, Triệu Nghị đã hứa sẽ thưởng cho cô ta nhiều vật tư như dược tề quý giá, tinh hạch, đủ cho cô ta tìm nơi an toàn trốn ba, năm năm. Lãnh Vân còn mang theo ba chiến sĩ gen trị số năng lượng cao hơn hai ngàn, nếu may mắn có lẽ còn khả năng đánh một trận, mà nếu xui thì . . .
Lãnh Vân rối rắm nhìn phía trước, giờ phút này cô ta thật khó tuyển chọn.
Giọng Lý Minh Lượng ngạc nhiên vang lên, xen lẫn giật mình và vui mừng:
"2800 . . . 1400 . . . Hạ xuống, trị số hạ xuống rồi! Máy thăm dò cùn chết tiệt, hù chết bố, đợi sau khi trở về phải đổi mẫu tiên tiến hơn!”
Là vì máy dò xét bị hư?
Lãnh Vân thở phào nhẹ nhõm, bất giác lưng áo đã ướt đẫm. Con số hơn hai ngàn còn trong phạm vi kiểm soát, số hơn bốn ngàn hơi bị khoa trương.
Lý Minh Lượng nhìn chằm chằm hai đốm sáng nhanh chóng đến gần trên máy thăm dò, chần chừ hỏi:
“Mục tiêu vẫn đang nhanh chóng tới gần, chúng ta làm gì đây chị Vân? Có né không?”
Không hiểu sao Lý Minh Lượng cảm thấy khả năng máy thăm dò bị hư không lớn, nhưng gã không tin có sinh vật trị số cao hơn bốn ngàn ở ngay trước mắt.
"Không cần, có lẽ người đến là Loan Báo. Trong khu vực này chỉ có Loan Báo là thực lực có lẽ vượt qua hai ngàn, sẵn sàng chiến đấu, xem ra bọn họ
đến tìm chúng ta.”
Rào rào!
Lãnh Vân mới nói xong đột nhiên một chiếc mặt nạ màu đen chui ra từ bụi hoa làm cô ta giật bắn người. Sau đó một người phụ nữ nước ngoài vóc dáng nóng bỏng, các số đo hoàn mỹ dẫn theo một đám bé gái vài tuổi thở hổn hển chạy lại.
Cuối cùng là một người đàn ông trung niên cầm cái xẻng mục nát, đầu đầy mồ hôi hét to:
“Đại ca, chờ tôi chút! Tôi không chịu nổi, mớ đào mới ăn vào sắp phun ra!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo