Nhưng Thượng Ất đã trâu của Lệ Á còn thuốc

 

suy nghĩ quá đơn giản, nghĩ bệnh trẻ chữa.

 

 

Lệ Á kéo tay Đồ Kiều Kiều nói:

 

“Thượng, tôi không định đi.”

 

Một loạt đầu nhỏ từ phía sau thò ra nhìn Thượng Ất.

 

Lệ Á vén lọn tóc dài màu hoàng kim rũ xuống vai ra sau, thân thiết vuốt đầu Đồ Kiều Kiều, ánh mắt kiên quyết ngước lên nhìn Thượng Ất:

 

“Tôi biết anh luôn không tin tôi, sự xuất hiện của tôi khiến anh thấy lạ, rất nghi ngờ đúng chứ? Tôi cũng thấy lạ, trước khi tôi cảm nhận ý chí chiến thần tổ tiên gọi về thì tôi chỉ là một cô gái nước ngoài hứng thú với văn hóa Hoa quốc. Nhưng sau khi đám thú hoang kỳ lạ xuất hiện, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra nhiều thứ, cảm giác giống như trong truyện của Hoa quốc viết về . . . Ưm, phong ấn đột nhiên bị mở ra, ký ức kiếp trước tuôn ra.”

 

Thượng Ất cẩn thận hỏi:

 

“Lệ Á, cô đang nói là trước khi thú thoái hóa xuất hiện thì cô không biết mình là hậu duệ của chiến sĩ Amazon?”

 

Lệ Á nói chuyện rõ ràng, biểu tình nghiêm túc làm Thượng Ất nghi ngờ phán đoán lúc trước của mình. Không lẽ hắn đã hiểu lầm Lệ Á? Tất cả không phải do cô ta tự ảo tưởng ra?

 

“Đúng nhưng cũng sai, nói chính xác hơn là sau khi gặp anh trong rừng tre thì tôi mới xác nhận mình là hậu duệ của chiến sĩ Amazon. Thượng, có một

 

 

chuyện tôi luôn giấu anh, cái ngày chúng ta gặp nhau thật ra tôi định giết anh, nhưng có một giọng nói bí ẩn ngăn tôi lại, không ngừng nhắc nhở tôi rằng anh sẽ là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi về sau!”

 

“Cái gì? Giọng nói bí ẩn ngăn cản cô giết tôi? Lệ Á, cô hãy nói rõ ràng hơn, là ai nhắc nhở cô? Người quan trọng là sao?”

 

Thượng Ất thật sự ngạc nhiên, không ngờ lúc trong rừng tre đã đi một vòng Quỷ Môn Quan. Nhớ lại lúc đó hắn thật sự không đánh lại Lệ Á, năng lực ẩn núp thần kỳ từ vòng tay chiến thần có thể giúp cô ta lặng lẽ tiêu diệt hắn.

 

Nhưng Lệ Á nhắc đến giọng nói bí ẩn là sao? Thượng Ất chắc chắn khi đó trong rừng tre trừ hắn và Lệ Á ra tuyệt đối không có mặt người thứ ba.

 

“Thượng, không có ai nhắc nhở tôi, ý tôi là giọng nói nhắc nhở tôi không phải con người. Giọng nói kia như đột nhiên vang lên trong đầu tôi, không nghe ra là nam hay nữ. Thượng, tôi suy nghĩ mấy lời này lâu rồi, hôm nay nói ra là muốn cho anh biết tôi đã hiểu ý của giọng nói đó. Là anh khiến tôi phát hiện nhóm Kiều Kiều, từ nay tôi sẽ ở lại đây huấn luyện võ kỹ chiến thần cho bọn họ, làm theo chỉ dẫn của chiến thần giết sạch thú tà bên ngoài, vực dậy vinh diệu của tộc Amazon!”

 

Lại đến nữa, Thượng Ất bất đắc dĩ che mặt, lòng thầm táo bạo.

 

Thượng Ất lạnh lùng nhìn Đồ Kiều Kiều, lòng thầm quyết định:

 

“Lệ Á, tôi tôn trọng lựa chọn của cô. Nhưng cô nên nghĩ cho kỹ, chỗ này là nhà ga bỏ phế, thiếu nước uống, thức ăn, các người rất khó sống sót. Nếu bị thú thoái hóa hay người sống sót phát hiện chỗ này thì các người sẽ rơi vào nguy hiểm ngay, đương nhiên cô có vòng tay chiến thần nên dễ dàng trốn thoát, nhưng còn đám trẻ thì sao?”

 

Thú triều và tai nạn lớn sắp đến, hắn không rảnh dây dưa lâu với cô gái này.

 

Đúng vậy, sức chiến đấu của Lệ Á rất mạnh nhưng không phải thiếu cô ta thì Thượng Ất không thể hoàn thành nhiệm vụ thu gom. Nên nếu Lệ Á vẫn chìm trong ảo tưởng thì Thượng Ất sẽ dứt khoát bước đi, từ bỏ cô gái nước ngoài xinh đẹp nhưng hơi não tàn này.

 

 

Lệ Á hậm hực nói, mắt to xinh đẹp trừng Thượng Ất:

 

“Vậy anh nói xem làm sao bây giờ? Tôi không thể bỏ các cô bé ở đây chờ chết!”

 

Lệ Á hiểu Thượng Ất đang nói sự thật, xây dựng căn cứ chiến thần ở chỗ này thì hơi không đáng tin. Nhưng mấy ngày qua Lệ Á lục tìm ký ức về bộ lạc Amazon trong đầu nhưng không nhớ ra thứ gì giúp ích.

 

”Đó là chuyện của cô!”

 

Thượng Ất liếc đám bé gái trốn sau lưng Lệ Á, hắn siết chặt balô, bình tĩnh nói:

 

“Là đi theo tôi hay tiếp tục ở lại chờ chết cùng đám trẻ này, cho cô ba phút suy nghĩ kỹ.”

 

Giọng Đồ Kiều Kiều vang bên tai Thượng Ất:

 

“Chú, cho chúng con đi cùng với, chúng con sẽ không thêm phiền phức cho chú, chúng con sẽ có ích. Chú xem này . . .”

 

Thượng Ất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đồ Kiều Kiều giơ cao hai tay, một ngọn lửa xanh đột nhiên cháy trong lòng bàn tay cô bé.

 

“Người dị năng hệ lửa? Không đúng, là người nguyên tố hệ lửa!”

 

Thượng Ất ngây người nhìn chằm chằm dúm lửa xanh nho nhỏ trong lòng bàn tay Đồ Kiều Kiều, khóe môi cong lên vì vui sướng và hưng phấn.

 

Người nguyên tố hệ lửa, người siêu mạnh bẩm sinh khống chế nguyên tố lửa.

 

Kiếp trước có người từng đánh giá người nguyên tố hệ lửa trong năm người nguyên tố: Người khác sáng tạo, còn bọn họ là quét sạch tất cả vì người sáng tạo.

 

Đúng vậy, người nguyên tố hệ lửa ở trong lòng con người là sức mạnh lớn nhất có thể quét sạch mọi thứ trên đời. Lửa của họ có thể đốt cháy mọi thứ

 

 

trên đời, người, thú, thậm chí Bán Thần có gan khiêu chiến người nguyên tố hệ lửa đều bị lửa vô tình đốt cháy sạch.

 

Cho đến nay Thượng Ất còn nhớ kiếp trước đi ngang qua thành phố chết, thành phố cỡ trung diện tích gần 120km không có vật sống, tất cả sự vật đều một màu cháy đen như màu của địa ngục.

 

Tất cả chỉ vì một người, một người nguyên tố hệ lửa tức giận báo thù cho con gái. Nghe nói gã ta chỉ dùng một chiêu đã đốt thành phố có hai mươi mấy vạn người sống sót thành ra thế này. Nên người nguyên tố hệ lửa ở trong lòng Thượng Ất luôn gần với thần linh, mạnh còn hơn người Bán Thần trong truyền thuyết.

 

Đồ Kiều Kiều là người nguyên tố hệ lửa, ngọn lửa màu xanh trong lòng bàn tay cô bé là chứng minh. Khác với màu lửa người dị năng hệ lửa bình thường điều khiển, người nguyên tố hệ lửa dù ở thời kỳ trẻ nhỏ thì màu lửa vẫn có màu xanh, đây là tiêu chí của người nguyên tố. Giống như lúc Thượng Ất gặp người nguyên tố hệ gió Gia Lỵ trong căn cứ của Lệ Hổ, từ con người dị năng bình thường trưởng thành làm người nguyên tố, ngay từ đầu họ đã biểu hiện ra khác với nhiều người khác.

 

Thượng Ất là một người chú ý cẩn thận, dù đã kết luận thân phận của Đồ Kiều Kiều nhưng vẫn muốn trắc nghiệm thử:

 

“Đồ Kiều Kiều, dùng lửa đốt tay của chú, mau!”

 

Đồ Kiều Kiều hốt hoảng thụt lùi:

 

“Không, con không dám, hơn nữa bị lửa của con đốt sẽ rất đau . . .”

 

Đồ Kiều Kiều không hiểu yêu cầu của Thượng Ất, nhưng cô bé biết thú hoang nào bị lửa của cô bé đốt đều rất thảm.

 

Thượng Ất vừa nói vừa xắn tay áo lên, đưa tay phải đến trước mặt Đồ Kiều Kiều:

 

“Chú kêu đốt thì cứ đốt, không sao, chú không sợ đau!”

 

 

Sau đó . . . bà nội nó, đau thật, về sau bớt làm hành vi khoe tài kiểu này thì hơn.

 

Thượng Ất lặng lẽ dập tắt lửa trên tay, hắn nhe răng trợn mắt đứng dậy, dùng giọng không cho phép nghi ngờ nói với Lệ Á:

 

“Tôi lấy cô bé này, mấy đứa khác thì tùy cô.”

 

Lệ Á ôm Đồ Kiều Kiều, ai oán nói:

 

“Không được, Đồ Kiều Kiều là của tôi! Tôi còn định tương lai sẽ để cô bé đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng chiến thần. Kiều Kiều, sao lúc trước em không nói cho tôi biết có thể phát ra lửa? Đứa nhỏ này, giấu luôn tôi!”

 

Không ngờ Đồ Kiều Kiều hồn nhiên nói:

 

“Chị Lệ Á, không chỉ riêng em, Diêu Hiểu Lệ, Lý Tử Kiều, Tống Địch cũng có năng lực khác biệt!”

 

Cái gì? Còn có bé gái khác có dị năng? Không thể nào!

 

Lệ Á và Thượng Ất nhìn nhau, trong mắt tràn đầy khó tin.

 

 

0.27194 sec| 2430.68 kb