Triệu Nghị bản năng hỏi:

 

“Phái người? Phái ai?”

 

 

Sau đó Triệu Nghị phất tay tự giễu nói:

 

“Đã để anh chê cười, hiện giờ toàn quân đẫm máu chém giết với thú thoái hóa, tôi là một trong các thống soái tối cao sao có thể luôn nghĩ đến tình cảm cá nhân? Việc này dừng ở đây, Hắc Hồ, anh có thể về quân bộ chấp hành lệnh ngay.”

 

“Rõ!”

 

Hắc Hồ xoay người đi, nhìn tia nắng chói mắt ngoài cửa, khóe môi gã cong lên trào phúng.

 

Con cháu các gia tộc lớn quả nhiên không ai đơn giản, Triệu Nghị càng nổi trội trong số đó. Rõ ràng tràn đầy dã tâm muốn mượn cơ hội cướp quyền, nhưng lấy cớ tìm người nhà, muốn bắt lấy Triệu Lệ Quyên, người cung cấp huyết thống cần thiết cho Triệu gia.

 

Hai nhà khác cũng không hiền gì, cháu gái bảo bối của Văn lão gia tử đã được đón về, hình như bị trực tiếp đưa vào phòng thí nghiệm, đến nay chưa nghe tin được thả ra. Trái tim của những người cầm quyền đúng là tàn nhẫn.

 

Trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang.

 

Tuần thứ hai tận thế, nhiệt độ không khí Hoa quốc vẫn tăng cao liên tục. Khi mặt trời lên đến điểm cao nhất thì Thượng Ất buộc phải ngừng chạy đi, ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Dưới thời tiết nhiệt độ cao cháy người kiểu này đã có bốn cô bé bị cảm nắng ngất xỉu, tốc độ tiến lên chỉ mau hơn rùa bò một chút. Nhưng may mắn là có Đồ Kiều Kiều dẫn đường, mọi người đã đến gần cây đào biến dị.

 

Cách mấy trăm mét, Thượng Ất nhìn theo hướng Đồ Kiều Kiều chỉ:

 

“Đồ Kiều Kiều, cháu có chắc chỗ đó có cây đào biến dị?”

 

Phía xa có một hồ nước màu lam khảm trong biển cỏ xanh, ven hồ nước rậm rạp lều thấp bén nhiều như sao trên trời, quanh lều bốc lên chút khói đen từ đống lửa, thỉnh thoảng có người qua lại.

 

 

Hiển nhiên nơi này là chỗ trú đóng của con người với quy mô không nhỏ, thoạt trông số lượng người sống sót không ít.

 

Đồ Kiều Kiều cố gắng nhìn phía trước:

 

“Chắc đúng là chỗ này, con nhớ nơi đó có căn nhà hai tầng, cạnh nhà có hồ nước khá lớn. Con và mấy bạn Diêu Hiểu Lệ còn rửa tay bên hồ.”

 

Trừ hồ nước ra đã không thấy kiến trúc có dấu hiệu đặc biệt nào, khác hẳn sân nhỏ có cây đào biến dị.

 

Thượng Ất vừa nói vừa chỉ phía trước:

 

“Ừm, chú đi xem xét thử, trừ nơi này ra trong phạm vi 5km không có hồ nước khác. Còn nhà hai tầng mà cháu nói thì chắc là lều cỏ to kia.”

 

Lệ Á, Đồ Kiều Kiều nhìn theo ngón tay Thượng Ất chỉ, thấy lều cỏ hình vuông cao hơn nơi khác. Rõ ràng qua một tuần đất đai quanh cây đào biến dị đã bị bụi cỏ sinh trưởng điên cuồng phủ lên, bao gồm nhà hai tầng cũng thành thiên đường của cỏ xanh. Nếu không phải hồ nước còn ở đó thì Thượng Ất phỏng chừng Đồ Kiều Kiều không phân rõ đông tây nam bắc, càng đừng nói tìm được địa điểm cây đào biến dị.

 

Đồ Kiều Kiều xoe tròn mắt nhìn lều dày đặc phía xa, lòng thầm thấp thỏm:

 

“Nhưng chỗ đó bị người chiếm lĩnh rồi, chúng ta đi qua . . . sẽ không gây rắc rối chứ?”

 

Lúc mới bắt đầu tận thế Đồ Kiều Kiều không chỉ một lần chứng kiến đám người sống sót hung hãn, tàn nhẫn như thế nào. Đám người này vì sống sót thậm chí dám ăn thịt người, đặc biệt thích ăn con nít như bọn chúng.

 

Thượng Ất nói:

 

“Những người khác chờ ở chỗ này. Lệ Á, Đồ Kiều Kiều cộng thêm tôi, ba chúng ta cùng đi. Yên tâm, có chú ở đây con sẽ không gặp nguy hiểm.”

 

Thượng Ất nhẹ nhàng đặt ba lô xuống đất, tùy tay cắm súng ngắn quân dụng nòng to sau lưng, hắn ngẫm nghĩ, lại lấy hai con dao găm nhét vào

 

 

ngực.

 

Thượng Ất cười hỏi Lệ Á:

 

“Thấy sao? Trang phục của tôi có đủ oách không?”

 

“Tạm được. Thượng, chẳng lẽ anh trông chờ dùng một khẩu súng là có thể hù sợ đám người sống sót này? Hiện nay con người có thể sinh tồn trong thảo nguyên thì không phải nhân vật đơn giản, anh đừng để . . . Ưm, Hoa quốc các người có câu ngạn ngữ nói sao nhỉ, cái gì cống ngầm . . . thuyền gì đó.”

 

Thượng Ất câm nín nhìn Lệ Á:

 

“Gọi là lật thuyền trong mương!"

 

Cô gái nước ngoài xinh đẹp này gần đây thích dùng thành ngữ Hoa quốc biểu đạt ý, tiếc rằng mỗi lần nói chả ra cái gì, làm Thượng Ất nghe mà nhức đầu.

 

Thượng Ất vỗ dao găm bên hông:

 

“Mấy người yên tâm, súng ngắm là để khoe ra thôi, chủ yếu ngăn một số rắc rối nhỏ không cần thiết. Giờ tôi đã quen dùng thứ này giải quyết vấn đề hơn, đương nhiên khi nào có người đáng để tôi ra tay thì mới dùng dao.”

 

Thượng Ất chui vào bụi cỏ cao cỡ một người. Lệ Á cũng không chần chừ nữa, nắm chặt tay Đồ Kiều Kiều đi theo Thượng Ất nhanh chóng tiến lên.

 

Rất nhanh ba người đến một chỗ cách bờ hồ hơn một trăm mét. Thượng Ất giơ tay ra hiệu Lệ Á ngồi xuống đừng ra tiếng, hắn khom người dọc theo lùm cỏ lặng lẽ lao tới trước.

 

“Ai đó? A! Ư ư ư!”

 

Sau tiếng la kinh hoàng ngắn ngủi, tiếng người rên rỉ bị bịt miệng chui vào tai Lệ Á và Đồ Kiều Kiều. Bụi cỏ rẽ ra, Thượng Ất bịt miệng một người đàn ông quần áo tả tơi nhanh chóng lùi về.

 

 

Thượng Ất nói nhỏ bên tai người đàn ông:

 

“Nghe đây, nếu không muốn chết thì câm mồm, tôi hỏi anh trả lời, nói nhảm một câu là tôi giết!”

 

Người đàn ông mở to đôi mắt kinh hoàng gật đầu như gà mổ thóc, suýt quỳ lạy Thượng Ất.

 

Một chuỗi câu hỏi chui vào lỗ tai người đàn ông:

 

“Các người là ai? Có tổng cộng bao nhiêu người? Cắm trại ở đây đã bao lâu? Cây đào biến dị đâu rồi?”

 

Người đàn ông cảm giác cổ họng thông thoáng, không khí mới mẻ lại chui vào miệng mũi.

 

Người đàn ông trả lời thật nhanh:

 

“Chúng tôi là công nhân của trạm xe đường sắt siêu tốc bắc đế đô, tổng cộng bốn mươi mấy người, mới đến đây một tuần, còn về cây đào biến dị . . . “

 

Khi nói đến cây đào biến dị thì người đàn ông lộ biểu tình do dự, tay Thượng Ất siết chặt, gã vội la lên:

 

“Đừng giết tôi, tôi nói! Cây đào biến dị ở trong lều cỏ phía đông hồ nước ba trăm mét, Lý Hải dựng lều, hắn và đàn em luôn bá chiếm chỗ đó, không cho chúng tôi đến gần.”

 

“Lý Hải? đó là ai?”

 

Thượng Ất chậm rãi thả lỏng tay ra, hắn cảm giác người đàn ông nói thật, nhưng ngoài dự đoán của hắn là hình như nhóm người sống sót không chung một đoàn, Lý Hải thuộc nhóm người hưởng thụ đặc quyền.

 

“Lý Hải là một hộ nông dân ở đây, có mười người dưới tay, đa số đều là nông dân chỗ này.”

 

Lệ Á ở một bên nghe thấy lạ, lên tiếng hỏi:

 

 

“Mới hơn mười người, bên mấy người có bốn mươi mấy người mà sao nghe giọng điệu của anh có vẻ rất sợ người đó?”

 

Người đàn ông xoay người nhìn Lệ Á và Đồ Kiều Kiều, lộ biểu tình quái dị:

 

“Cao thủ, tôi không biết mấy người nghe về cây đào biến dị từ đâu nhưng tôi phải nhắc một câu, đừng mơ lấy cây đào biến dị. Lý Hải đó . . . là súc sinh không bằng heo chó, gia đình ba người của anh rơi vào tay hắn thì sẽ bị lăng nhục, ngược đãi vượt sức tưởng tượng.

 

 

0.17650 sec| 2429.859 kb