Thượng sọ, sắc mặt
Ất quay đầu liếc Lượng Tử lộ ra mảng lớn não trong bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nói:
“Vì túi da rắn nên phát súng này xem như cảnh cáo mày, lần sau còn như vậy nữa sẽ bắn nát đầu mày!”
Trong vòng nửa giây rút súng, bắn, cắm súng vào, đối với Thượng Ất thì giết người thường như Lượng Tử chỉ cần lãng phí một, hai giây, không khác gì bóp chết sâu nhỏ ven đường.
Nhưng hôm nay tâm tình của Thượng Ất khá tốt, trái cây chín trên cành nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, nhiều cỡ mấy trăm trái. Chỉ cần thuận lợi mang mớ đào này về căn cứ sẽ giảm bớt vấn đề thiếu thức ăn, giải quyết luôn khó khăn luôn ẩn giấu trong lòng hắn: Tăng thực lực cho mẹ con Trần Phóng.
Từ tận thế đến nay vì dược tề hoạt hoa nên người bên cạnh Thượng Ất hoặc nhanh hoặc chậm vững vàng bước trên con đường biến hóa, người phụ nữ tùy tiện như Đỗ Giai Tuệ cũng tiến hóa ra năng lực thần kỳ như vảy kiến.
Chỉ có mẹ con Trần Phóng, liên tục dùng nhiều ống dược tề hoạt hóa mà vẫn không tiến hóa ra năng lực đặc biệt gì, các hạng tố chất thân thể không thay đổi. Thượng Ất rất bất đắc dĩ với điều này.
Lùi một vạn bước, nếu nói thiên phú thể chất của Trần Phóng rất bình thường, không thể nhờ cậy dược tề hoạt hóa kích thích thân thể tiến hóa nhưng đến nay Thượng Nhạc Nhạc vẫn không có dấu hiệu tiến hóa thì vô lý.
Trong người Thượng Nhạc Nhạc chảy dòng máu của Thượng Ất, sau khi hắn dùng dược tề hoạt hóa thì phản ứng cực kỳ rõ rệt, nếu không phải đêm đó bị tiến sĩ L cưỡng ép rót dịch nguyên thủy sâu A Mễ Ba thì hắn đã sớm tiến hóa ra dị năng thần kỳ nào đó. Tại sao con trai Thượng Nhạc Nhạc của hắn không có biến hóa gì?
Thượng Ất không cho phép con trai giữ mãi thân phận người bình thường, nên hắn phải tìm mọi cách thay đổi tình huống của con trai. Thượng Ất tạm đổi kế hoạch, khăng khăng yêu cầu nhóm Đồ Kiều Kiều dẫn hắn tìm cây đào biến dị cũng vì vậy.
Trái đào biến dị đối với Thượng Ất là thứ có thể thay đổi vận mệnh vợ con mình, không thể bỏ qua. Nhưng đám người Lý Hải hiểu sai về quyết tâm của Thượng Ất. Lý A Lượng ôm đầu gào thét, Lý Hải đã gọi hết tay đấm ngoài phòng, có khoảng mười hai, mười ba người đàn ông mặt hung dữ, vóc dáng vạm vỡ kéo vào.
Thấy mọi người bao vây Thượng Ất, Lý Hải bớt căng thẳng hơn chút:
“Thằng kia, Lý Hải này là người phân rõ phải trái, mày có súng, mày ngon, tao không nói gì được. Nhưng trong khẩu súng của mình nhiều nhất có mười mấy phát đạn, toa không tin mày có thể giết hết bọn tao trong một giây!”
Trong Hoa quốc, súng ống là vũ khí bị quản lý nghiêm khắc, Lý Hải có sức lực khủng bố nhưng gã không nắm chắc một mình có thể chiến thắng Thượng Ất cầm súng.
Nhưng bây giờ thì khác, toàn bộ người của gã kéo vào, không gian trong lều cỏ nhỏ hẹp, phe gã cùng xông lên thì dù đối phương có gan nổ súng cũng không thể giết hết cả đám trong vài giây.
Hơn nữa Lý Hải còn một đòn sát thủ, gã dựa vào trái đào biến dị người đầy sức lực kinh khủng, có thể trong vòng một giây ném gậy sắt trong tay bay như đạn pháo vào đối thủ. Lý Hải rất tự tin vào chiêu này, ba ngày trước gã dùng chiêu đó giết một công nhân trạm xe muốn giành lại vợ mình.
Người đó chết rất thảm, Lý Hải ném gậy sắt cách hơn mười mét đâm xuyên qua lưng người đó bay ra trước ngực, trái tim bị đâm nát. Từ đó Lý Hải biết rằng đã không phải người bình thường, trong phạm vi mười mét gậy sắt của gã hầu như có thể đâm thủng bất cứ sự vật gì, bao gồm tường đất dày nửa mét.
Lý Hải đang cần một cơ hội, chờ Thượng Ất thả lỏng cảnh giác sẽ là lúc gã giết chết hắn.
Nghĩ đến đây Lý Hải ưỡn ngực, lớn tiếng nói với Thượng Ất:
“Nên chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện, mày muốn trái đào cũng được, kêu tao một tiếng anh Hải, sau này mày là anh ba của chúng ta, thích ăn đào thế nào đều được.”
Vỏ Dưa ở bên cạnh bất mãn kêu lên:
"Anh Hải, nó suýt giết A Lượng, không thể để nó được lợi như vậy!”
Vỏ Dưa với cơ bắp đầy não không rõ tại sao Lý Hải tỏ ra yếu thế với Thượng Ất, càng không hiểu Lý Hải nháy mắt ra hiệu với gã.
Lý Hải hung tợn lườm Vỏ Dưa:
“Câm mồm, Lý Hải này là người làm chuyện lớn, anh em này nhìn dáng vẻ ngông nghênh, tài giỏi hơn người, sao không thể làm anh em với tao?”
Lý Hải quay đầu tiếp tục khuyên Thượng Ất:
"Anh em, thả súng xuống trước, chuyện gì đều bàn lại được.”
Răng rắc!
Thượng Ất cắn nửa cái đào, chất lỏng ngọt ngào từ đầu lưỡi chảy vào cổ họng, vị ngọt sướng khó tả tràn ngập trong khoang miệng của hắn. Sau đó năng lượng thuần khiết chạy xuống dạ dày, thấm nhuần thân thể hơi đói khát vì chạy nhanh.
Thượng Ất phớt lờ nhóm người Lý Hải, hắn hét hướng bụi cỏ rậm rạp một góc lều cỏ:
“này, ra đi đừng trốn, quá nhiều trái đào, một mình tôi không lấy hết được!”
Lát sau vẻ mặt Lệ Á lúng túng ôm Đồ Kiều Kiều đi tới bên Thượng Ất ngay trước mặt bao người, dùng ánh mắt hờn dỗi có thể giết chết người lườm hắn. Lệ Á xấu hổ trông dụ dỗ còn hơn mấy trái đào biến dị.
Khi Thượng Ất lén chạy vào lều cỏ thì Lệ Á dựa vào công năng tàng hình của vòng tay chiến thần đi vào theo. Nhưng Lệ Á không ngờ đụng phải cảnh Lý Hải chu mông nằm trên người phụ nữ, nếu Thượng Ất không nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cô ta chắc đám người Lý Hải đã phát hiện ba người từ lâu, càng miễn bàn cho hắn thời gian ung dung hái đào.
Thượng Ất phớt ánh mắt của Lệ Á, nhét tú ida rắn vào ngực cô ta:
“Cầm túi da rắn đựng đào mau lên, lát nữa tôi còn phải đi xưởng thiết bị công nghiệp quân sự thu gom tài liệu.”
Ngón tay hắn vô hình quét qua cặp ngực tròn của Lệ Á, đám người Lý Hải nuốt nước miếng ừng ực nhìn.
Lý Hải mở to mắt Lệ Á, cặp mắt dê ước gì nuốt sống cô ta:
“Mợ nó, gái đẹp hạng nhất! Khuôn mặt nro này, cặp ngực bự này, chân trắng dài, mông to . . . bà nội nó, sao bố không biết trong phòng giấu gái xinh như vậy?”
So với hai cô gái chết lặng nằm trên giường, Lý Hải chưa hưởng thụ gái nước ngoài đã bị sắc đẹp của Lệ Á chinh phục ngay.
Bố ngủ nhỏ này chắc rồi, cô ta là của bố, không ai được cướp với bố!
Lý Hải nuốt nước miếng, miễn cưỡng tỉnh táo lại nhìn sang Thượng Ất, giọng hơi khàn nói:
"Anh em, đây là vợ của chú phải không? Chậc chậc, đẹp quá. Kêu vợ nhà chú ra có phải vì đã đồng ý đề nghị của tao? Vậy mới đúng, sau này chúng ta là người một nhà, của tao là của chú, của chú là của tao. Cô vợ của chú em kia ơi, tên cô là gì? Xưng hô thế nào . . . a!”
Không biết Lý Hải lấy đâu ra can đảm, nhìn Lệ Á cao hơn mình cần một cái đầu, ma xui quỷ khiến định sờ tay cô ta. Lý Hải bỗng thấy đau nhức, gã vung tay, phát hiện tay phải cháy đen từ bao giờ.
“Người xấu, không được đụng vào chị Lệ Á! Tôi đốt chết ông!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo