Nhưng vì Lý Viễn Sơn và Quản Thiện cãi nhau, người vốn không tìm hiểu tình huống đều biết tất cả.

“Ta nghe nói thành thị của chúng ta đang xếp chồng với một vị diện, thành thị này không có năng lượng tồn tại nên hiện tại Dị năng giả không dùng đến dị năng, Cổ võ giả cũng không dùng được cổ võ!”

“Cái gì?”

“Thật hay giả? Vậy ai đến bảo vệ chúng ta?”

“Không biết, ta thấy vẫn có người rất lợi hại!”

Những người này ngươi một câu ta một lời truyền đạt ra, nữ nhân bị đánh kia lập tức hiểu ra nam nhân trước mắt lại là một con cọp không răng, nàng lập tức nổi giận.

Vì đột nhiên xảy ra tình huống này, thật ra hiện tại mỗi người đều vô cùng nóng nảy, lo lắng, rất cần một chỗ để phát tiết.

Thậm chí bọn họ đều cảm thấy có lẽ không sống quá ngày hôm nay, cho nên nữ nhân này cũng không muốn chịu thiệt thòi, rống giận: “Ngươi lại đánh ta, ngươi là cái thá gì, ta quan tâm ngươi là ai sao!”

Nữ nhân này cũng là loại người to béo, chiều cao khoảng 1m75, cân nặng ít nhất hai trăm cân, thoạt nhìn vô cùng hung ác, ở thời đại vết nứt còn có thể ăn thành mập như vậy tuyệt đối là thiên phú dị bẩm.

Đối phương đập bàn tay to bằng quạt hương bồ xuống, tát cho Dị năng giả kia nổ đom đóm mắt, lại không có cách nào đánh trả.

Lúc những người khác đang nhìn trò hay này, ánh mắt cũng lóe lên.

Năng lực giả là một cách gọi tôn kính như thế nào, tuyệt đối là người khống chế của thế giới này.

Bây giờ những vị chúa tể này đã mất đi vầng sáng, một Sùng Lạc thành rộng lớn như vậy, e rằng phải xào bài lại!

“Động tác nhanh một chút, đều đang làm gì? Bây giờ còn có thời gian cho các ngươi cãi nhau sao?” Tần Phong quát mắng.

Bởi vì biểu hiện anh dũng vừa rồi của hắn, dù hiện tại những người bình thường này biết năng lực giả đã mất đi sự huy hoàng ngày xưa, cũng không dám coi thường Tần Phong.

Cộng thêm địa vị xã hội thời gian dài, trong một ngày ngắn ngủi còn chưa đánh phá được, tất nhiên những người này cũng nghe theo Tần Phong, nhao nhao hành động, vận chuyển thì đi vận chuyển, châm lửa thì đi châm lửa.

Chẳng mấy chốc, một đám lửa bắt đầu cháy rừng rực dưới thành, theo nhiên liệu càng lúc càng lớn.

Những độc xà này thực lực không cao, chỉ là độc tố lợi hại, hơn nữa sinh vật luôn sợ lửa, sau khi ngọn lửa này rơi xuống những độc xà đó hốt hoảng lùi lại không tiếp tục leo lên.

Chỉ là Tần Phong đứng trong ngọn lửa nhìn về phía rừng rậm nơi xa, luôn cảm thấy sẽ có tai nạn càng lớn hơn chờ đợi bọn họ.

Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, một số lão nhân thân thể già yếu, còn có hài đồng chưa thức tỉnh đều hơi không chịu nổi!

“Rút lui!” Tần Phong ra lệnh từ bỏ tường thành, mọi người như thủy triều lùi về sau.

Vì lần biến cố này, người xung quanh càng ngày càng nhiều, trên đường đều là đám người chen chúc hốt hoảng, rút lui như thế tất nhiên càng hỗn loạn hơn.

Hết lần này đến lần khác, hiện tại không có dị năng và cổ võ, năng lực giả lớn tiếng khống chế đám người cũng không làm được.

Không chỉ như thế, thậm chí cục diện càng ngày càng thêm hỗn loạn.

“Quản phó thành chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta muốn đi đâu?”

“Đúng vậy, lối đi kia còn mở ra hay không, lúc nào chúng ta mới có thể rời đi?”

“Lý bộ trưởng, nghe nói năng lực giả không được nữa, quân đội đâu? Lúc nào đến cứu chúng ta!”

Trong đám người, một người hỏi vấn đề sắc bén.

“Ai nói cho ngươi biết năng lực giả không được?” Lý Viễn Sơn đột nhiên dừng chân, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người kia.

Thân thể người kia run lên, sau đó lại nhìn ánh mắt tránh né của những năng lực giả xung quanh Lý Viễn Sơn, dường như càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Chính ngươi cũng đi ra ngoài, năng lực giả khác cũng không thả ra cổ võ và dị năng, có phải các ngươi thật sự không được? Chắc các ngươi muốn trộm chuồn đi, không trở lại nữa!”

Người này nói ra như vậy, tất nhiên cũng có lo lắng.

Nếu những năng lực giả này cũng không có năng lực, đây chẳng phải là không có cách nào bảo vệ bọn họ nhưng vẫn sai khiến bọn họ làm này làm kia, thậm chí có khả năng vì vậy mà tử vong.

Hiển nhiên mạng của năng lực giả rất đáng tiền, sau khi rời đi còn có thể sống tiêu diêu tự tại, hiện tại không ai biết tình huống của cả thành thị nhưng rất hiển nhiên có một đám đông năng lực giả ở đây, ít nhất Lý Viễn Sơn và Quản Thiện cũng còn ở lại, chắc chắn sẽ có người cứu bọn họ.

Đi theo hai ngươi không sai, nhưng bọn họ không hy vọng bị hai người kia phái đi chịu chết.

Nếu biết thực lực của bọn họ yếu, tất nhiên những người này đã có được nhược điểm của đối phương, cũng không cần sợ bọn họ nữa!

Lý Viễn Sơn nhìn những người bình thường này, trong lòng hơi căng thẳng, cảm giác không được tốt lắm.

Loại ánh mắt không tin tưởng này khiến địa vị của hắn ta khó mà giữ được!

Lý Viễn Sơn vừa muốn mở miệng phủ nhân, ngay lúc này một giọng nói khác truyền vào trong tau của mọi người.

“Các ngươi nói không chính xác lắm, nhưng đúng là bây giờ năng lực giả không thể phát huy ra thực lực của mình!”

“Tần tướng quân, ngươi…” Quản Thiện vội vàng nháy mắt với Tần Phong, nhưng Tần Phong lại rất bình tĩnh, tiếp tục nói: “Cho nên, hiện tại các ngươi đừng hy vọng người khác bảo vệ các ngươi, muốn sống sót thì phải có giác ngộ tự chiến đấu, có tín niệm sinh tồn, sự trợ giúp của những người khác với ngươi sẽ không quá lớn, cũng không cần ỷ lại vào bất kỳ kẻ nào!”

0.11037 sec| 2408.891 kb