“Bạch Ly, ngươi để Tần Phong rời khỏi chỗ kia đi, ta cũng định rút năng lực giả đi! Lần này lại làm phiền ngươi nữa rồi!”
Bạch Ly cũng chẳng suy nghĩ gì về hành động của Thượng Hàm, nói: “Không có gì, ta sẽ tự xử lý việc còn lại, ngươi yên tâm đi!”
“Được, chiến công và phần thưởng của ngươi sẽ không thiếu, lần này có yêu cầu đặc biệt gì không?”
“Ngươi còn có thể lấy ra bao nhiêu tinh hạch cấp A?”
Thượng Hàm yên lặng, nàng thật sự không có nhiều.
Bạch Ly bĩu môi, không có còn nói ban thưởng chỉ có thể đói ăn vẽ bánh.
“Được rồi, ta đi làm việc, bên này không cần ngươi phí tâm!”
“Vậy thì được, có ngươi ở đó, ta cũng yên tâm!”
Thượng Hàm vội vàng tắt máy truyền tin, chỉ sợ Bạch Ly đề nghị phải đưa mấy trăm tinh hạch cấp A!
Tắt máy truyền tin, Bạch Ly lại nhập vào một dãy số, trực tiếp gọi đến tập đoàn Phong Lê.
“Lái mấy chiếc phi thuyền đến đây cho ta!”
…
Cùng lúc đó, ở một bên khác Tần Phong đã bắt đầu chuẩn bị dẫn mọi người rời khỏi nơi này, lúc trước hắn chỉ có một mình, mặc dù lái xe hàng lớn nhưng cũng chỉ có thể chứa khoảng một trăm người.
Dọn dẹp hơn mười tiểu khu, số người mà Tần Phong có thể đưa đi e rằng cũng có quy mô khoảng ba vạn.
Những người này tập trung lại một chỗ vô cùng hỗn loạn, ngay từ đầu Tần Phong đã từ bỏ xe cộ, đây căn bản là không lái đi được.
Hơn nữa, nơi này cách ngoài thành chỉ có lộ trình nhiều nhất một giờ mà thôi.
Trong tay Quản Thiện cầm vũ khí, bao gồm cả một đám người đi theo hắn ta, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, trên người còn bôi bột đuổi thú.
“Một người vác mấy cái túi, chuẩn bị đi!” Tần Phong nói.
“Được!”
Quản Thiện tự vác năm túi bột đuổi thú, còn có một tay rảnh rỗi dùng để đối phó tình huống đột ngột, Tần Phong cũng là như thế, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều khiêng một ít.
Một đám người xông ra khỏi cửa hàng cỡ lớn, dọc theo đường đi cũng đi qua mấy tiểu khu mà Tần Phong đã thông báo vào hôm qua.
Tần Phong đều dựa vào tính thời gian với mấy tiểu khu này, phải tập hợp lúc sáu giờ nhưng hiện tại nơi này lại chỉ xuất hiện chưa đến một trăm người.
Ánh mắt Tần Phong dừng trên tòa nhà, biết nơi đó còn có người đứng sau rèm cửa quan sát.
Hắn thu lại tầm mắt, lạnh lùng nói: “Nữ nhân hài tử đứng chính giữa, những người khác bôi bột đuổi thú lên, động tác nhanh lên, chỉ có mười phút!”
Hiển nhiên những người này càng do dự hơn, một người nghi ngờ hỏi: “Các ngươi chỉ có những thứ này?”
Hôm qua chỉ có một mình Tần Phong đến thông báo, bọn họ còn tưởng sẽ có quân đoàn xuất hiện, lại không ngờ chỉ còn lại một mình Tần Phong.
“Đúng!” Tần Phong cũng không giấu giếm, nói thẳng.
Trên mặt người kia lập tức lộ ra vẻ do dự, lùi lại mấy bước, “Không, ta không đi với các ngươi!”
Chỉ có những người này căn bản không thể bảo vệ bọn họ, thậm chí rất có thể đến lúc cần thiết còn bị ném xuống cho dị thú ăn.
“Ta cũng không đi!”
“Ta cũng vậy!”
“Những người này còn đến cứu người?”
Một bộ phận người đều nhao nhao lùi lại.
Sắc mặt Quản Thiện khó coi, không ngờ những người này lại không tin tưởng bọn họ như thế, dù bây giờ đã mất đi lực chiến đấu nhưng Quản Thiện cũng cảm thấy mất mặt.
Nhưng hắn ta không nói gì, nếu có thể Quản Thiện hy vọng Tần Phong không mang theo một người nào, những người này đều là vướng víu!
Tần Phong cũng không khuyên can, mở miệng nói: “Những người còn lại đi theo ta!”
Bước chân hắn không dừng lại, vừa đi vừa để người ra bôi lên bột đuổi thú rồi đi ra ngoài thành.
Trong tiểu khu thứ hai, vì bên cạnh Tần Phong đã tụ tập một đám người, tuy nhìn thực lực không có bao nhiêu nhưng cũng có lực lượng hơn, nên phần lớn người đều đi theo Tần Phong.
Sau đó, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm…
Số người càng ngày càng nhiều, Tần Phong đi ở phía trước nhất đã không để ý đến người phía sau nữa.
“Răng rắc, răng rắc!”
Trong lỗ tai Tần Phong đột nhiên xuất hiện một số tiếng động không giống bình thường.
“Đầu tiên chờ chút đã!” Tần Phong mở miệng nói.
Những người khác không rõ ràng cho lắm, hơn nữa những người này chỉ là người bình thường không làm được việc kỷ luật nghiêm minh, trong chốc lát trở nên hỗn loạn, thậm chí không rõ phía trước xảy ra chuyện gì, chen chúc về đằng trước.
Ngay lúc này, chỗ tối tăm ở góc đường có một đám gián to lớn nhảy lên.
Những con gián này ít nhất to bằng chậu rửa mặt, theo con đầu tiên đi tới, càng ngày càng nhiều con xuất hiện, đen nghịt, lập tức chiếm cứ toàn bộ đường đi.
“A a a a!”
Một người hoảng sợ kêu lên, bốn con gián này lập tức bao phủ trên người hắn ta, cắn hắn ta đến đầu rơi máu chảy, cả người toàn là vết thương!
Thanh Vương đao của Tần Phong quét ngang ra, con gián trước mặt như là đậu hũ tùy ý bị cắt ra, lập tức chết bốn năm con!
“Tất cả câm miệng, đừng hoảng hốt, đây chỉ là quái vật hơn lớn mà thôi, giết chết bọn nó!” Tần Phong quát to.
Thậm chí những con gián này chỉ là dị thú khoảng cấp G1, loại sinh vật yếu nhất này, người trưởng thành có vũ khí trong tay hoàn toàn có thể giết chết chúng nó.
Chỉ là Sùng Lạc thành này rảnh rỗi quá lâu!
Cả một đời những người bình thường này cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, chưa từng thấy máu tươi, sau khi bị thương chỉ biết kêu thảm, ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo